Trời cao trắng sáng gọi gió về
Hương trời lồng lộng quyện sương khuya
Thấp thoáng bóng ai bên cửa sổ
Đăm đăm nỗi nhớ mảnh hồn quê
Rộn rã tiếng ve kêu rên rả
Lác đác giò lùa tiếng lá rơi
Hồn quê phấp phới miền ký ức
Xa xôi thổn thức ngóng quê nhà
Nhớ tuổi rong chơi ngày xưa ấy
Mải miết chốn tìm dưới tán cây
Lang thang bắt bướm băng đồng nội
Đêm về càm ràm mẹ không yên
Đồng xanh mây trắng rộn tiếng chim
Vi vu tiếng sáo buổi trưa hè
Mẹ cha tần tảo trong tấm áo
Gánh nặng cuộc đời nắng hai sương
Ước mơ của mẹ con khôn lớn
Cha thì hạnh phúc thấy con vui
Một đời vất vả vì con cái
Thức khuya dậy sớm nhọc đôi vai
Ngày ấy con đi mẹ chợt khóc
Cha thì thủ thỉ cố nghe con
Mẹ cha thương con là thế đó
Ngậm ngùi chẳng thể nói lên câu
Nhớ mẹ thương cha con ngồi đó
Dòng lệ tuôn rơi trào khóe mắt
Ngước nhìn trời cao lòng thầm thĩ
Tri ân tình mẹ nhớ tình cha
Gió bỗng gọi mưa đến bất chợt
Mưa chợt bẽn lẽn nhòm ô cửa
Tâm tình cuối ngày dâng lên Chúa
Mẹ cha có Chúa con an lòng.