Nhớ cái nắng giữa một chiều vắng,
Nhớ cái nắng giữa những lo lắng tương lai,
Nhớ cái nắng đã làm nặng gánh đôi vai,
Nhớ cái nắng của những trông gai phía trước,
Nhớ cái nắng dễ làm ta chùn bước,
Nhớ cái nắng buộc ta phải cất bước,
Nhớ cái nắng giúp ta luôn vững bước,
Nhớ cái nắng với tình yêu không từ khước,
Nhớ cái nắng đã sưởi ấm bao vết xước,
Và có nắng, tâm hồn ta chiến thắng mây đen.
Maria Nguyễn Lan Phương - Cộng đoàn Mộc Châu