Nơi bản làng xa xôi
Giữa những miền đồi núi
Những con đường quanh co
Luôn vắng người qua lại.
Tôi gặp người nữ tu
Ba lô cùng chai nước
Đi leo bộ lên đồi
Hỏi chị từ đâu đến.
Chị đáp nhẹ trả lời
Em là sơ Dòng Mến
Được lên đây phục vụ
Cũng đã mấy năm rồi.
Tôi lạ lùng hỏi tiếp
Đường xa và dốc thẳm
Sao chị không đi xe
Gọi người chở đỡ mệt.
Nhưng chị vui đáp nhẹ
Trong tiếng thở liên hồi
Mình đi tu phục vụ
Chẳng lẽ chút hy sinh
Lại không làm được sao.
Bà con ở vùng cao
Mỗi ngày họ leo bộ
Đến mấy lần ấy thôi
Một tuần đi hai bận
Em đây gánh còn vơi.
Đường dốc cao thẳng đứng
Như đường về nhà Cha.
Mỗi lần đi leo bộ
Như theo Chúa lên đồi
Thấy nhà nguyện trước mặt
Như thấy Chúa trong tim.
Đường có cao dốc thẳm
Cơm chẳng đủ rau ăn
Nhưng lòng người chan chứa
Luôn thắm một chữ tình.
Vì thế những hy sinh
Chỉ như mây trong gió
Điều quan trọng yêu Chúa
Cho dù ở nơi đâu!
Nắng Hạ