Em sinh ra cũng như bao trẻ,
Có đủ hình hài miệng lưỡi tay chân,
Mà sao em chẳng giống ai?
Em không vui, không buồn, không nóng giận
Không cảm xúc cũng như không hồn
Em ngơ ngác mộng mơ không hiểu nổi?
Người ta bảo em Tự Kỷ hay sao?
Nhưng em thật đẹp, em thật duyên.
Nhìn em cười mà lòng cô đau nhói
Thế giới của em cô quyết bước vào
Cô hóa thân thành một đứa trẻ
Để dạo chơi cùng em trong đó
Tung tăng chạy nhảy nói cười
Để bằng em cùng em tiến bước.
Em vui vì ngỡ cô là đứa trẻ
Đang bập bẹ tập nói tập chơi
Em có bạn, em có người chơi
Em không phải một mình u tối
không phải cô đơn một lối chơi riêng
Cô là bạn là người tốt nhất
Chỉ mình cô mới hiểu được em thôi.
Khi em nói, khi em khóc, khi em cười,
Được tự do tỏ bày cảm xúc
Những cung bậc đối lập với nhau
Cô vẫn kiễn nhẫn cho em chút hết
Vẫn mỉm cười tỏ nét yêu thương
Mọi người nhìn cô cũng không hiểu nổi
Cô làm cái gì mà như trẻ con?
Nhưng không sao chúng ta là bạn
Đấng Tạo Hóa cũng là bạn chúng ta.
Hãy vững tin cùng nhau tiến bước
Ra khỏi nỗi muộn phiền thế giới riêng tư
Để bước vào ngày mai tươi sáng
Mọi người đang đón đợi chúng ta.
Hoa Ban Trắng