Những bậc cầu thang của Tu viện dường như không hiện hữu trước mắt nàng. Hai bàn chân vẫn đặt lên những bước vô duyên, hờ hững! Đôi mắt sâu thẳm nằm vừa vặn trên khuôn mặt ngờ nghệch đang xoáy sâu vào một không gian xa xôi nào đó, rất xa, nhưng lại rất thực và đặc quánh, bám chặt đến độ tâm trí nàng không thể thoát ra được! Không biết cái sức nặng quỷ quái đang siết chặt tâm trí nàng hay sự gan góc bướng bỉnh của những bậc thang khiến bước chân đôi khi không tới bến, nàng loạng choạng lao người về phía trước. Hai tay quờ quặng đủ lấy lại thăng bằng. Nét mặt thoáng thay đổi, nhưng chẳng có gì quan trọng nên lại trở về như cũ, mặc kệ những bước chân tiếp tục bước lên một cách nặng nề. Ánh mắt lại xoáy theo tâm trí mất hút vào xa xăm…! Thỉnh thoảng hai bàn tay giơ lên run run, và môi mấp máy thều thào như cầu xin một điều gì đó. Có lúc mười đầu ngón tay bỗng trở nên gân guốc, rẽ tóc bám chặt vào da đầu như muốn cào, xé, vò nát cái gì đang bám chặt lấy tư tưởng của nàng một cách ghê sợ! Nàng cố gắng kéo mình về với thực tại, nhờ thế trên khuôn mặt vài tia máu màu hồng yếu ớt xuất hiện đuổi đi sự nhợt nhạt, nhưng lại lộ rõ cái vẻ đau khổ giằng xé. Ngay cả cái vẻ mặt đau đớn ấy cũng không ở lại với nàng lâu, nó nhanh chóng bị gạt đi và lại trở nên nhợt nhạt mất sức sống, hoàn toàn để mặc cho mọi thứ tư tưởng đối nghịch đua nhau xâu xé, giành giật, tất cả đều muốn lôi kéo, chiếm hữu trái tim, linh hồn và sự sống của nàng. Nàng giống như một con sâu nhỏ bị thương đang cố hết sức cong người lên, uốn éo, để chống lại đám kiến túm quanh mình, nhưng không thể, nó đành mặc kệ cho đám kiến khiêng mình đi…!
***
Thủy, một tu sĩ trẻ với nụ cười luôn luôn nồng hậu, tính cách chân thực, dịu dàng và tấm lòng nhân ái khiến người khác không khỏi lưu tâm. Với trái tim nặng tình ấy, Thủy tin yêu Chúa bằng một tình yêu rất chân thực, sâu sắc đến độ đôi khi nàng quên mất bản tính thiêng liêng của Thiên Chúa. Mỗi sớm mai thức dậy nàng hít thở làn khí trong lành, thanh tịnh và chìm mình trong sự thanh khiết đến bất tận của Thiên Chúa. Nàng cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa tràn ngập khắp không gian, mơn man trên da thịt, thấm vào từng tia máu, bám theo từng hơi thở chui tuột vào xương tủy. Nàng dang rộng cánh tay như ôm lấy cả không gian bao la, vô cùng sảng khoái và hạnh phúc! Toàn thân nàng và mọi chi giác cùng cất lên lời tạ ơn Chúa!
Tu viện của nàng nằm ngay bên sườn một dãy núi, hơi thở của rừng già hắt lên không gian một bầu khí lành lạnh man mát khiến người ta cảm thấy hối hận vì không thể dùng một ngôn từ nào đó để diễn tả sự kỳ diệu của Thượng Đế vào lúc này!
***
Từ ngày mới học Trung học, Thủy đã có ý định sẽ chọn đời sống tu trì để được phục vụ Chúa và Giáo Hội của Người. Thủy yêu mến những buổi chia sẻ Lời Chúa và tích cực tham gia thăm viếng những người bệnh tật, cô nhi, quả phụ. Ý định này của Thủy được ba mẹ hết lòng ủng hộ, nhưng anh hai của Thủy thì lại không đồng ý vì anh biết cái tương lai thăm thẳm, bất định của đời tu mà không mấy ai dám liều buông mình vào đó.
- Đi tu sau này mà lỡ làng thì sao?!
Thủy im lặng không biết trả lời anh thế nào, nhưng chỉ biết một niềm xác tín trong lòng rằng nàng nghe một tiếng mời gọi, nàng tin tưởng và rất yên tâm dù rằng tiếng nói ấy chẳng cho nàng hiểu được điều gì cả.
Thấy Thủy cương quyết và không tỏ dấu thay đổi, anh Huy không thêm ý kiến gì, nét mặt đăm chiêu, lộ vẻ chưa thỏa đáng, nhưng vì thương em nên không muốn gây khó dễ cho em.
Ý tưởng về một đời sống tu trì được nàng gìn giữ nâng niu hết lòng. Kiểu ăn nói lịch sự, khách sáo và đúng mực của Thủy làm cho các cậu con trai trong trường dù rất muốn cũng không thể nào “lởn vởn ong bướm” đôi câu với nàng được.
-Thủy, sao cậu lạnh lùng quá vậy? Anh Tuấn thương cậu như vậy mà cậu không thèm quan tâm ảnh một lời. Kiêu quá coi chừng đứng một mình đó cô! Vân, cô bạn thân của Thủy vừa đạp xe vừa quay sang nhắc nhở.
Giọng Vân lanh lảnh cắt ngang làn gió khiến Thủy không thể tiếp tục dòng tư tưởng đang miên man trong tâm trí. Nàng quay lại nhìn Vân với một nụ cười nhẹ nhàng, thanh thản. Cái thói ít nói hay cười của Thủy, Vân đã quá quen nên dù Thủy không nói gì thì cô bạn kháu khỉnh vẫn sẵn sàng chấp nhận. Cả hai lại mải miết đạp xe trên con đường quen thuộc, bầu trời đã chạng vạng chiều.
***
Thời gian thấm thoát trôi, Thủy rời mái trường và bước vào Tu viện trong niềm háo hức và ngập tràn hạnh phúc. Những ngày đầu ở môi trường mới để lại trong Thủy vô vàn kỉ niệm. Lớp Thủy vào nhập Dòng đông lắm, nhìn các bạn từ khắp nơi về sống cùng nhau dưới một mái nhà để khởi sự thiên đàng chốn trần gian, Thủy không dấu nổi niềm hạnh phúc, nàng cất tiếng hát:
“Ô kìa, nữ tử nhà những ai?
Đang tuổi xuân xanh hàng tóc dài.
Chợt nghe tiếng gọi chốn thiên thai.
Phù hoa nhân thế em bỏ lại.
Tạo lập thiên đàng giữa trần ai.”
Những ngày tháng êm đềm nơi Tu viện cho Thủy cảm nếm sự ngọt ngào thân thương của tình yêu Thiên Chúa. Tuy nhiên, cuộc sống ấy cũng cho nàng thấy mình còn nhiều giới hạn và yếu đuối. Nhưng càng thấy mình yếu đuối nàng càng gắn bó với Chúa nhiều hơn và luôn luôn nhớ lời dặn dò của mẹ trước khi lên đường. Nàng nguyện xin tình thương của Thiên Chúa thanh tẩy, thánh hóa mình mỗi ngày và thầm mong ước sẽ được ở trong nhà Chúa trọn đời: “Lạy Chúa, con yêu Chúa. Cho dẫu con yếu đuối bất toàn và tình yêu của con mong manh tựa như hơi thở nhưng nồng nàn sự thật từ đáy lòng con. Xin Chúa yêu con và ấp ủ con bằng tình yêu nồng nàn của Chúa, để con không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi, mà can đảm dâng trọn cuộc đời của con cho Chúa. Xin ban ơn Thánh Thần làm cho con nên tông đồ trung tín của Chúa. Amen.”
Ngày tháng lặng lẽ trôi, Thủy khấn dòng trong tình yêu thương vô bờ của Chúa, chính nhờ tình yêu ấy mà Thủy can đảm dâng hiến con người mỏng giòn yếu đuối của mình trong tay Ngài.
***
- Ba tôi sao rồi, thưa Bác sĩ?
- Ông bị nhiễm trùng rất nặng và đã ở giai đoạn toàn phát. Chúng tôi sẽ chuyển ông đến khoa Hồi sức tích cực ngay bây giờ, thưa cô!
Bác sĩ vừa dứt lời thì hai nhân viên y tá đẩy chiếc giường ra khỏi phòng khám trong tư thế vội vã.
- Ba ơi!!.. Ba ơi!.. – Tiếng gọi của Thủy chìm trong nỗi nghẹn ngào không nên lời. Ánh mắt không rời khỏi Ba, Thủy chạy theo sau chiếc giường đang được đẩy vội qua các hành lang của bệnh viện. Một căn phòng rộng lớn với dòng chữ: “Hồi sức tích cực”. Cánh cửa kính đóng sập lại trước mặt Thủy sau câu nói vội của vị Bác sĩ: “Xin mời người thân ở bên ngoài!” Thủy vẫn đứng lặng như tượng trước cánh cửa, cho tới khi một nhân viên bảo vệ vỗ vào vai Thủy và chỉ tay về phía những chiếc ghế đặt xung quanh phòng đợi.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Lê Văn Dũng?
- Dạ! Là tôi. Thủy giật bắn người và đứng phắt dậy.
- Xin mời cô vào văn phòng.
- Chào Bác sĩ!
- Chào cô, mời cô ngồi! Chúng tôi cần lấy ý kiến của gia đình về bệnh nhân Lê Văn Dũng.
- Ba tôi sao rồi? Thưa Bác sĩ!
- Bệnh nhân cần được hỗ trợ hô hấp, nếu gia đình đồng ý và cam kết tự nguyện, chúng tôi sẽ làm thủ thuật hỗ trợ hô hấp cho ông.
- Có cách nào khác không, thưa Bác sĩ?
- Không còn cách nào khác. Vì những cơn co giật làm cho hai hàm răng của ông cắn chặt vào lưỡi. Nếu không hỗ trợ kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ký xong bản cam kết, Thủy được vào thăm ba trước khi các Bác sĩ làm thủ thuật cho ông. Ba Thủy vẫn nằm bất động, chỉ có những cơn co giật làm ông co rúm người, mặt ông tím bầm đau đớn. Thủy nắm chặt tay ba và muốn gọi ba thật lớn nhưng không thể, nỗi đau đã nghẹn ứ cổ họng khiến cô không thể thốt nên lời. Thủy ngồi sụp xuống bên cạnh giường ba đau đớn, bất lực.
- Đã hết giờ thăm, xin mời cô ra ngoài.
Thủy vẫn ngồi đó, bất động.
- Xin mời cô ra ngoài cho!
Thủy buông tay khỏi ba và đi ra. Mọi thứ cảm xúc đau đớn, oán hờn, lo âu và bất lực chặt cứng tâm trí nàng, đè nặng trên vai nàng, khiến đôi mắt nàng tuy mở to nhưng lại hoàn toàn vô cảm với thế giới xung quanh. Trước đây, mỗi khi ba phải nhập viện thì Thủy xin phép Nhà Dòng đến viện phụ giúp anh Hai chăm sóc ba, mọi việc nhà đã có mẹ lo lắng. Nhưng kể từ khi anh hai đột ngột qua đời, mẹ Thủy vì quá xúc động hoảng loạn nên đã mất hẳn trí nhớ. Những ngày chăm sóc mẹ tại bệnh viện tâm thần, nhìn mẹ hết khóc lại cười lòng Thủy nát tan như bị vò xé hàng trăm lần. Bất lực trước những cơn đau từng đêm của mẹ, nỗi đau cắn xé tâm hồn Thủy hơn bất cứ thứ gì! Thủy muốn vò nát tất cả những gì mắt nàng nhìn thấy để tìm kiếm một tiếng nói của Đấng Vô Hình. Đối với nàng sự ra đi của anh hai chẳng khác nào một chiếc lưới đen chụp xuống tâm hồn. Trước những nỗi đau khốc liệt của gia đình nàng, không có ai quan tâm đến cảm xúc của nàng. Tất cả mọi người đều nói chung một lời: “Em phải là chỗ dựa đức tin cho gia đình; Em không nên để cho nỗi buồn cá nhân ảnh hưởng đến cộng đoàn…” Những lời nói ấy thật đúng nhưng cũng thật tàn nhẫn đối với nàng. Dường như Thiên Chúa cũng im lặng và quanh nàng chỉ toàn là tối tăm. Tất cả những gì nàng vẫn tin tưởng giờ đây trở thành mối nghi ngờ. Nàng cảm thấy đau khổ và cô đơn đến tột cùng. Nàng muốn khóc mà không thể khóc được vì mỗi khi nước mắt nàng muốn trào ra và nàng muốn kêu lên thì lại có điều gì đó ngăn lại. Nàng không thể khóc! Tay chân nàng run lên co quắp để nén cơn đau vào lòng. Chẳng có ai nghe và đáp lại lời nàng. Nàng rơi vào khoảng không bất tận. Những lúc nàng cần nhất một sự chia sẻ thì quanh nàng lại chỉ có trống rỗng. Nàng muốn xé tan cái màn đen dày đặc, cái khoảng không bất tận kia. Nhưng làm sao mà xé được, nàng đành để cho cơn đau dày vò, hai bàn tay nàng nắm chặt cho tới khi cơn đau chìm xuống. Nàng càng cầu nguyện với Chúa về nỗi đau này thì nó càng ra tăng sức tàn phá. Tiếng lòng trước đây nàng vẫn tin tưởng giờ không đủ sức thuyết phục nàng nữa. Vì thế, mỗi lần đối thoại với Thiên Chúa là mỗi lần nàng phải hứng chịu nỗi đau khổ tột cùng của sự trống rỗng. Nàng có thể trút những cơn đau này vào đâu! Gia đình ư? Cộng đoàn ư? Không được, nàng không thể làm cho mẹ phải đau đớn hơn nữa, nàng cũng không thể để cho nỗi đau cá nhân ảnh hưởng đến cộng đoàn. Luôn luôn gạt đi mỗi khi nỗi đau nổi lên, giờ nàng biến thành kẻ không biết đau khổ, không biết buồn phiền nữa rồi. Nàng không cần bất kỳ lời an ủi nào, và cũng không để ai phải thấy nàng buồn nữa. Nàng cũng không cần tìm kiếm thánh ý Chúa nữa. Nàng cảm thấy tương quan của mình với Giao Ước còn lỏng lẻo hơn cả cái quan hệ giữa những người tình cờ gặp nhau trong một chuyến tàu. Nàng lao vào mọi thứ công việc và học tập để gạt sang một bên tất cả những cay đắng, đau khổ và trống rỗng. Đời tu của nàng tưởng như yên lặng mà giờ đây lại xô bồ, tưởng như bình an mà lại thương đau, tưởng như thánh thiện mà lại nhức nhối, tưởng như gặp gỡ Chúa mà lại chốn chạy Ngài, tưởng như quảng đại với Chúa mà lại chỉ yêu chính mình. Nàng nghĩ rằng công việc sẽ giúp nàng quên đi tất cả. Nhưng không. Đời tu không cho phép nàng như vậy. Tình yêu nàng dành cho Chúa vẫn còn đó và Chúa vẫn yêu nàng, lương tâm không cho phép nàng quên đi điều này. Mỗi lần trước Thánh Thể là mỗi lần nàng bị tra tấn một cách khủng khiếp. Nàng thấy mình tội lỗi bất xứng, nàng yêu Chúa nhưng không đủ sức thể hiện tình yêu ấy, nàng không thể tự vực dậy trái tim mình. Trong đau khổ nàng thân thưa với Chúa: “Chúa ơi, con không biết phải làm gì bây giờ. Vì mắt con sao mãi mù tối, sao Ngài mãi ẩn mặt để con phải lần mò trong tối tăm? Xin Thánh Nhan Ngài soi tỏ cho tan đi những mù tối đam mê. Vì con mãi yêu Ngài, con mãi mãi khát khao được thể hiện tình yêu ấy. Xin gìn giữ con và đừng bỏ rơi con như lúc này. Xin thêm sức cho con vì con sắp kiệt sức mất rồi. Xin đừng để con phải buông xuôi tất cả, vì con muốn cố gắng, muốn dâng hiến trọn vẹn cho Ngài. Nhưng con lại quá yếu đuối. Chúa ơi, xin hãy yêu con như Ngài vẫn từng yêu con. Xin cho con được khóc vì con yêu Ngài, vì sự nhung nhớ Ngài trong những lúc con sốt sắng, và vì giờ đây con phải đau khổ tìm kiếm Ngài trong đêm tối. Xin đừng bỏ rơi con vì con sẽ chết nếu như con không được yêu. Con tìm kiếm Ngài mà lại chỉ thấy toàn đam mê, những mù quáng và thử thách. Chúa ơi, xin cho con gặp Ngài, xin đừng ẩn con mãi vì con yêu Ngài, và chắc chắn Ngài vẫn yêu con.”
***
- Thủy!
Thủy đang ngồi bất thần trên chiếc ghế băng, nàng giật mình quay về phía tiếng gọi.
- Anh Tuấn! Anh về Nước khi nào thế?
Thủy định chạy lại chỗ Tuấn, nhưng chợt khựng lại vì bắt gặp ánh mắt của Tuấn…
Thấy Thủy dừng lại lưỡng lự, Tuấn chạy tới gần Thủy, anh nhìn Thủy như một người vừa trải qua hành trình sa mạc khát cháy tìm thấy mạch nước. Một luồng điện từ ánh mắt Tuấn chạy dọc khắp cơ thể, khiến nàng vừa cảm thấy nóng bừng, rồi lại cảm thấy ớn lạnh, rờn rợn một cảm giác khó tả, xúc động, vui mừng chen lẫn sợ hãi.
- Ba sao rồi em?
- Chắc ba em không qua khỏi anh Tuấn ơi! Thủy rưng rưng nghẹn ngào.
Nhìn khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng của Thủy, Tuấn không giấu nổi niềm xúc động xót xa. Mặc dù du học xa quê nhiều năm nhưng tình yêu anh dành cho Thủy không hề nguôi ngoai. Trái lại, càng xa cách anh càng thấy mình yêu Thủy nhiều hơn, cho dù anh nghe biết Thủy đã vào Dòng đi tu.
Thủy xin phép rồi dẫn Tuấn vào thăm ba. Tình trạng của ba mỗi ngày một xấu đi dù các bác sĩ đã cố gắng dùng mọi phương pháp để điều trị cho ông.
***
- Thưa cô, chúng tôi chân thành xin lỗi cô và gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết khả năng nhưng không thể cải thiện tình trạng của ông. Sốt cao liên tục và hôn mê sâu có thể dẫn đến tử vong rất nhanh.
Không gian như ngừng chuyển động, vị bác sĩ cũng bị sự xúc động làm cho nghẹn ngào. Thủy ngồi lặng như chết không đáp lại một lời.
- Chúng tôi sẽ giúp cô đưa ông về gia đình.
Nước mắt Thủy tuôn chảy lã chã. Tuấn nắm chặt tay Thủy một lúc rồi thay Thủy làm thủ tục xuất viện cho ba. Đang ngồi như tượng, bỗng Thủy bật đứng lên, nàng chạy tới chỗ ba, ôm chặt lấy cổ ba và khóc nức nở.
Ba…! ba ơi!...
Cuộc sống cứ thế dẫn Thủy đi hết đau khổ này đến đau khổ khác. Sức chịu đựng của Thủy như chiếc lò xo bị nén quá mức khiến nó không còn khả năng đàn hồi. Đức tin hoàn toàn trống rỗng, hay đúng hơn là nàng tin có Chúa đó, và có thể Ngài vẫn yêu thương nàng đó, nhưng trái tim nàng không sao cảm nhận được điều ấy, nàng không muốn nghĩ đến Ngài.
***
- Thủy, anh yêu em!
- Dạ, em cảm ơn anh!
- Thủy, anh muốn em trở thành… của anh.
- Em xin lỗi anh. Em là một Tu sĩ và em đã thuộc về Chúa.
- Nhưng em đâu có hạnh phúc ở trong Dòng, và em đang rất đau khổ!
- Không đâu anh.
- Sao em lại giấu anh, anh biết mà, em đang rất đau khổ. Anh thương em nhiều Thủy à.
- Đúng là lúc này em đang rất đau khổ, nhưng không thể vì thế mà em phản bội Chúa. Bởi vì em đã cam kết với Chúa bằng tất cả con người của em chứ không chỉ là những cảm xúc nhất thời. Nên em…
Trước mặt Tuấn, Thủy tỏ ra rất cứng rắn và không chấp nhận hành động theo cảm xúc. Nhưng khi còn lại một mình thì chính nàng lại bị những cảm xúc đè bẹp. Nàng không đủ sức để chống lại nó. Nàng sợ hãi cái vực sâu thăm thẳm ngăn cách nàng - một thụ tạo nhỏ bé và đầy tội lỗi với Đấng Toàn Năng mà nàng đã từng yêu mến, nhưng giờ đây đã tránh mặt nàng, hay đúng hơn là chính nàng đã bỏ Ngài. Nàng yêu Ngài, nàng cũng giận Ngài, nàng muốn bới tung cả trời đất để tìm dấu vết của Ngài, rồi nàng lại thấy mình không thể đáp lại tiếng Ngài. Mọi thứ xung khắc ùa đến tấn công nàng, cũng giống như khi nàng đối diện với ánh mắt của Tuấn, ánh mắt mà trước đây chưa bao giờ nàng cho một cơ hội, mà sao bây giờ ánh mắt ấy vẫn cứ theo nàng, làm sống lại cảm xúc đã chết trong nàng từ lâu.
Trốn chạy những xung khắc trong tâm hồn, Thủy quyết định đi gặp chàng chiều nay. Mây trên trời bay nhảy theo gió như đẩy bước chân nàng tiến thật nhanh...
- Em yêu anh! Anh Tuấn.
Quá bất ngờ và sung sướng, Tuấn nhìn Thủy chòng chọc đầy thắc mắc, anh ôm chầm lấy Thủy vào lòng, rồi hai tay trên vai Thủy, anh đẩy Thủy ra để ngắm nhìn khuôn mặt Thủy, rồi lại ôm chặt vào lòng. Anh chẳng khác nào một đứa trẻ mới được tặng con búp bê, nó sung sướng hết ôm chặt vào lòng rồi lại giơ ra ngắm nhìn, rồi lại ôm chặt vào lòng. Đối lại với niềm vui dạt dào của Tuấn, ngoài trời bão lốc cuồn cuộn, mưa trút ồ ạt như thể sức nặng khủng khiếp của tội lỗi hay của một sự oán hờn, ghen tỵ, giận giữ đổ xuống vạn vật. Những cành lá yếu ớt rà xuống mặt đất như hối tiếc, thương khóc hay như van nài điều gì đó. Nước mắt từ trời dội xuống, vẽ lên khuôn mặt đẫm lệ của khu rừng một nỗi đau tê tái. Còn trong lòng nàng, như một khối u chợt vỡ tung ra sau lời nàng nói, khiến nàng cảm thấy cay xè, đắng ngắt và tan nát tâm hồn.! Nàng đang hạnh phúc trong tay người yêu, hay…? Điều gì đang xảy ra với nàng vậy? Điều gì đang khiến nàng quay cuồng? Nàng cũng không biết nữa. Nàng cũng không rõ mình đang làm gì nữa. Hạnh phúc, hoang mang, sợ hãi, hối hận, buông xuôi... tất cả như đang rối rít, giằng xé đòi kéo nàng về phía mình. Điều gì đang dịu dàng vỗ về đôi vai nàng, và điều gì đang trách móc, kiện cáo trong trái tim nàng? Nước mắt nàng chảy ra trên khuôn mặt bất thần như dòng nước mắt của một bức tượng, im lặng, bất động, chỉ có sự chuyển động duy nhất của những giọt nước mắt đuổi nhau lăn trên gò má.
Bất giác, khuôn mặt như được định thần, Thủy đẩy Tuấn ra, vừa chạy vừa ôm mặt khóc nức nở.
- Thủy..! Thủy..!
Nhìn Thủy chạy về trong nước mắt lòng Tuấn vô cùng đau đớn. Anh hiểu nỗi đau khổ và sự giằng co trong lòng Thủy, anh cảm thấy mình có lỗi vì đã không mang lại hạnh phúc cho Thủy, người con gái anh suốt đời yêu thương. Tuấn thầm nguyện xin Chúa thương giúp Thủy vượt qua khó khăn cho dù anh có phải hy sinh tình yêu của mình, chỉ mong sao Thủy được hạnh phúc.
***
Trở về phòng sau giờ lên lớp của các giáo sư, mọi giằng co càng trở nên khắc nghiệt trong tâm hồn. Người ta nói Thiên Chúa giàu lòng thương xót, và chính nàng cũng biết đó là sự thật, nhưng sao nàng không cảm, không tin, không thể đón nhận. Nàng chỉ thấy duy nhất sự tối tăm và trống rỗng. Nàng chạy đến trước Thánh Thể, nhưng cũng không sao thoát khỏi sự dày vò của những mặc cảm tội lỗi, bất xứng, không thể tha thứ. Mặc dù Thiên Chúa đã tha thứ tất cả nhưng chính nàng lại không thể tha thứ cho mình, thậm chí nàng ghét những ai tha thứ cho nàng, nàng phẫn nộ với tình thương của Thiên Chúa. Tình thương của Ngài càng lớn thì nàng càng đau khổ, nàng không muốn đối diện với tình thương ấy…
***
Bỏ lại Tu viện phía sau, nàng chạy như để trốn thoát một điều gì đó thật khủng khiếp, bóng nàng khuất dần theo lối mòn dẫn vào khu rừng. Bất ngờ khựng lại trước cây thánh giá cũ kỹ trên ngọn đồi hoang sơ. Phủi đi những bụi bặm và lá khô bám đầy, một dòng chữ xuất hiện trên tay thánh giá làm nàng chết lặng. Sững sờ một lúc, nàng bất chợt ngồi sụp xuống bới tung những lớp lá khô quanh chân thập tự để tìm kiếm một thứ gì đó. Run rẩy cầm lên tay chuỗi hạt bằng gỗ bám đầy đất cát, nàng rưng rưng nước mắt. Hình ảnh mẹ khoác lên cổ nàng chuỗi hạt lúc nàng lên đường vào Dòng tu với lời dặn: “Đừng quên lời Mẹ Maria để luôn biết sám hối, trở về với tình thương của Chúa mỗi khi lỗi lầm, nghe con!” càng hiện lên thì tiếng khóc của nàng càng thêm nức nở. Nàng gục đầu dưới chân thập giá để đón nhận và chìm mình trong tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa. Nàng quyết tâm dâng con tim rướm đầy máu của yêu thương, của ngang trái. Với lời kinh sám hối nàng ký lại GIAO ƯỚC TÌNH YÊU vĩnh cửu với Thiên Chúa, sự cam kết mà nàng đã ký cách đây hai năm, nhưng giờ đây nàng mới thực sự hiểu thấu ý nghĩa thâm sâu, sự cao cả và những đòi hỏi triệt để của nó. Giờ đây nàng đã hiểu, nàng đã cảm sự sống động của Giao Ước trong chính con tim rướm máu và cuộc đời đẫm sương của mình - Giao Ước mà nàng đã từng xé rách. Nước mắt nàng tuôn rơi lã chã…!
***
- Bạch.!.!.!
Bỗng từ trên trần nhà, một con thạch sùng rơi bạch xuống nền đá hoa ngay trước mặt nàng, và nhanh như chớp nó thoăn thoắt chạy về phía chân tường rồi lại leo lên, kéo nàng trở về với thực tại. Chợt nhận ra giờ cầu nguyện đã kết thúc từ lâu, tất cả các chị em đều đã về phòng ngủ, mọi sự chỉ còn là một không gian im phăng phắc. Ánh sáng dịu dàng nơi Nhà Chầu, hiền từ tỏa ra không gian, hắt lên nền nhà bóng nàng như một pho tượng, và có lẽ đã như thế suốt cả mấy giờ đồng hồ. Không gian im lặng đến đặc quánh.
Nàng cảm nhận như có triệu triệu con mắt, triệu triệu tâm hồn đang chứng kiến tất cả những gì nàng vừa chứng kiến. Đúng rồi. Tất cả đều thấu nhập và thấu hiểu những gì nàng hiểu, tất cả đều hiển hiện mà không cần nàng kể lại hay mô tả. Dường như có một Sức Mạnh Vô Hình hiểu biết và thấu nhập không gian, cái không gian bất tận như đặc quánh quanh nàng, hiểu nàng. Khác hẳn với cảm giác tăm tối, cô đơn, trống rỗng đến tận cùng mà những lúc nàng muốn xé nát cái thinh không quỷ quái ấy. Một Sự Hiểu Biết, một Trí Khôn, một Thiên Chúa tràn ngập không gian, đang bao trùm vỗ về linh hồn nàng.
Đưa tay lau giọt nước mắt đang cố chạy theo những giọt nước mắt khác lăn trên gò má, nàng phủ phục, hạnh phúc, nức nở, tạ ơn Chúa và dâng lời nguyện hiến tế: “Lạy Thiên Chúa là Cha của con, con xin tạ ơn Cha muôn đời! tình yêu và lòng thương xót đã kéo con lên từ vũng lầy tăm tối. Cha đã không ngại yêu thương cả con người dơ bẩn, lấm lem của con. Trái tim Cha rộng lớn bao la nhưng đã dành trọn cho con, còn trái tim nhỏ bé hẹp hòi, ích kỷ của con thì lại yêu Cha không trọn vẹn. Lạy Cha, chỉ có tình yêu vô điều kiện và sự tha thứ không giới hạn của Cha mới có thể chấp nhận được con. Con xin tạ ơn Cha! Tình yêu của Cha đã làm cho con đủ tự tin để từ trong đống tội nhơ hèn mọn con cất lên lời ca ngợi, tạ ơn và dâng mình cho Cha.
Lạy Cha, con xin dâng chính mình con cho Cha, tất cả sự hiện hữu thâm sâu nhất, hay đơn giản nhất của con, xin dâng lên Cha. Con không chỉ hiện hữu trong chính con, nhưng còn ở nơi những gì con yêu mến trong thế gian này. Vì vậy, lạy Cha, con xin dâng tất cả những gì, những nơi mà tình yêu của con còn lưu lạc ở đó cho Cha, để Cha sàng lọc, thánh hóa và làm cho nên lời ca tụng Cha. Xin ánh sáng Thần Khí Cha lan tỏa và thấm nhuần tới từng tia máu nhỏ bé, hay từng thoáng tư tưởng xảy ra trong con như nước thâm nhập vào thửa đất khô, để con được Cha chiếm hữu hoàn toàn, và được sung mãn trong Thần Khí Cha. Để con trở nên của lễ ngợi ca, tôn vinh Cha muôn đời. Amen!”