Thứ bảy, 23/11/2024

Nó Đi Tu Rồi

Cập nhật lúc 14:46 01/06/2022


WMTGHH - Nó đi tu, chẳng ai ngờ đến vì từ trước tới giờ không thấy nó tham gia sinh hoạt gì trên nhà xứ. Đến lúc nó nói nó đi tu thì bố mẹ, anh chị em của nó cũng như họ hàng, làng xóm đều ngạc nhiên.  
Nó là đứa con gái thứ 2 trong gia đình gồm 4 chị em. Chị gái nó đã lập gia đình, sau nó là một em trai và một em gái. Nó có ngoại hình khá ưa nhìn, với khuôn mặt tròn, đôi mắt to đen láy. Nhìn nó, ai cũng mến yêu. Thời đi học, nó được các bạn cùng trang lứa gọi là chị Kim, nghe cái tên cũng thấy được vị trí của nó. Không hẳn là người cá biệt nhưng vì nó rất năng động, phong cách nam tính nên đã được các bạn cùng lớp đặt cho cái tên oai như thế. Nó được nhiều bạn bè quý mến, có lẽ vì vẻ bề ngoài mạnh mẽ của nó, cũng như tính thương người, thích quan tâm và bảo vệ những bạn yếu thế. Mặc dù có tiếng trong trường, nhưng nó không bao giờ làm cho bố mẹ nó phải thất vọng về nó. Kết quả học tập của nó không giỏi nhưng cũng không đến nỗi tệ. Suốt cả 12 năm học, nó luôn được giấy khen học sinh tiên tiến cùng với hạnh kiểm tốt. Các thầy cô đều nhận xét nó là đứa năng động, có khả năng làm được nhiều việc, có tố chất bao quát công việc và có nhiều tài lẻ. Đến khi học xong lớp 12, bỗng nhiên, nó thấy cần phải lựa chọn một hướng đi. Dường như, nó đang đứng giữa ngã ba đường. Nó phân vân không biết phải lựa chọn và đi con đường nào. Lúc đó, nó không hề nghĩ nó sẽ đi tu vì nó chả biết tu là gì. Nó vẫn phân vân chọn trường và tìm mục tiêu của nó. Thế rồi bất chợt…
Vào dịp lễ Chầu lượt của giáo xứ, nó bất chợt nghe được thông báo nhập tu. Khi nghe thấy thông báo đó, tự nhiên nó thấy rạo rực trong lòng nhưng nó chưa hiểu gì. Trong đầu nó xuất hiện những thắc mắc: “Tu là gì? Đi tu có gì vui?”.  Trên đường về, hai chữ “nhập tu” cứ in lằn trong đầu nó khiến tâm trí nó bấn loạn, đi đứng không yên. Trong đầu nó chợt lóe lên một ý tưởng: “hay mình thử đi nhập tu xem thế nào”. Không do dự, khi về đến nhà, nó nói với bố mẹ nó rằng nó sẽ đi tu. Nghe đến đi tu, mẹ nó chẳng nói gì, còn bố nó cũng như các chị em của nó thì cười nhạt và nói: “tu gì mày”. Nhận được những thái độ và lời nói như thế, nó có chút buồn nhưng nó đã quyết là nó sẽ làm. Tính của nó là vậy, ai trong nhà cũng thừa biết điều đó. Thấy nó đã quyết, bố mẹ nó cũng chiều lòng, không ngăn cản gì.  
Rồi cũng đến ngày nó về nhập tu tại Hội dòng Mến Thánh Giá. Trước ngày đi, nó cùng với người chị họ vừa gấp đồ vừa hồi hộp. Nó tự hỏi: không biết mình sẽ sống như thế nào? Cuộc sống ở đó sẽ ra sao? Sáng hôm lên đường đi nhập tu, nó chào bố mẹ cùng anh chị em của nó. Nó như muốn khóc vì từ bé đến giờ, nó chưa bao giờ phải rời xa bố mẹ, cho đến ngày hôm nay, ngày nó lên đường. Trời cũng như muốn khóc cùng nó. Chào tạm biệt tất cả, nó mạnh mẽ bước đi. Trên đường đi, nó ngẩn ngơ nhìn trời, nhìn cây cối qua ô cửa xe mà nghĩ ngợi vu vơ. Dường như, có chút suy tư đang hằn trên vầng trán rộng của nó. Xe cứ chạy, nó cứ suy tư, chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Đến khi tài xế nói là đã đến nơi rồi, nó mới tỉnh giấc để xuống xe. Nó có cảm giác xa lạ khi đứng trước cửa nhà dòng. Lòng nó bâng khuâng tự nhiên nhớ về bố mẹ và gia đình của nó. Đang trong lúc ưu tư, một dì tầm tuổi mẹ nó ra đón nó và chào nó bằng nụ cười thật phúc hậu.
- Con đến đây lâu chưa?
- Thưa Dì con mới tới nơi ạ.
- Đang suy nghĩ gì phải không?
- Dạ con đang nhớ bố mẹ và gia đình quá.
- Mới xuống mà đã nhớ gia đình rồi à? Thôi con vào nhà nghỉ ngơi đi.
Và thế rồi, nó được Dì hướng dẫn chu đáo từng chỗ nghỉ, chỗ ăn và chỗ đọc kinh của nhà nguyện. Cứ như vậy, nó đến đó và ở, rồi nó đã thấy được ơn gọi của nó là gì. Nó cảm thấy bình an lạ thường trong bầu khi thinh lặng của cộng đoàn với những quy định chung. Nó không cảm thấy khó chịu hay bị gò ép điều gì và dường như nó đang quen dần với môi trường dòng tu. Nó theo học cách sinh hoạt từ các chị đi trước. Vốn tính nó hoạt bát, nhanh nhẹ nên làm việc gì với nó cũng rất dễ dàng. Đến kỳ hè, nó được về gia đình nghỉ ngơi, nó cảm thấy vui lắm. Lòng rộn ràng từ mấy ngày trước khi được về. Nó cứ tự hỏi không biết bố mẹ và anh chị của nó giờ thế nào. Mọi người có khỏe và có nhớ đến nó không. Nó háo hức chờ ngày được về đoàn tụ với gia đình sau thời gian xa cách. Về đến nhà, nó thấy mẹ nó đang làm ở vườn, nó gọi to. Mẹ nhìn thấy nó thì sáng mắt lên, vội bỏ công việc đang làm để chạy ra ôm chầm lấy nó.
- Về sao không báo cho bố mẹ?
- Con muốn bố mẹ bất ngờ…
- Thế con khỏe không? Ăn uống thế nào mà gầy nhom thế này?
- Hihihi tại con nhớ bố mẹ quá.
 
Mẹ xoa đầu và bảo nó vào nhà để mẹ lấy chút gì cho ăn. Từ ngày đi tu, nó cảm thấy bố mẹ và anh chị của nó chiều chuộng nó hơn. Chỉ cần muốn gì là có ngay, nhưng không vì thế mà nó thích vòi vĩnh. Nó biết nó đi tu cũng chẳng cần gì nhiều, ở nhà bố mẹ có gì thì dùng đó, ai cho gì thì cũng khiêm tốn đón nhận. Nó cảm thấy hạnh phúc vì đi tu có Chúa đồng hành, có Mẹ ở bên và không chỉ có thế, nó còn được nhiều người quan tâm thương mến hơn. Những tác động nhỏ đó lại có sức mạnh giúp nó thêm động lực dấn thân cho Chúa nhiều hơn. Có lần, nó viết trong nhật ký những dòng chữ rất ngây thơ: “Đi tu lạ lắm, tự nhiên có nhiều người quan tâm, có sự bình an và chẳng lo nghĩ gì đến chuyện ngoài đời. Ngoài kia, người ta vất vả còng lưng kiếm ăn thì mình đây có giờ thư thái, đọc kinh và cầu nguyện cùng với những công việc bổn phận hằng ngày. Hạnh phúc và bình yên thế này không tu thì phí quá”. Nhiều lúc chỉ là những dòng chữ ngây ngô nhưng cũng đủ toát lên cả một sự đơn sơ chân thành. Lúc nó đi tu, có ai biết đâu. Khi nó về, nghe mẹ nó kể, nhiều người hỏi nó đi đâu mà lâu lâu không thấy. Có lúc mẹ nó nói đùa với mấy bác hàng xóm là nó đi du học rồi. Có lúc thì mẹ nó cũng nói là nó đi tu rồi. Mẹ nó nói nó đi du học thì nhiều người tin, chứ bảo nó đi tu thì chẳng ai tin vì cả làng biết tính nó như thế nào. Mỗi lần nhận được phản ứng từ mấy bác hàng xóm, mẹ nó chỉ biết cười.
Nó đi tu cũng như là một động lực để bố nó siêng năng đi lễ hơn. Vì trước đây, bố nó là một con sâu lười, ít khi đến nhà thờ và nó cảm nhận bố nó thật khô khan. Đấy, chỉ từ khi nó đi tu, bao nhiêu thứ trong cuộc đời nó được thay đổi. Chính bản thân nó cũng tự mình thay đổi tính cách: từ đứa con gái chua ngoa, đanh đá giờ thành cô gái dịu dàng hơn nhiều. Và điều mà nó cảm thấy vui nhất là đời sống đạo của gia đình nó có phần thăng tiến hơn. Bố mẹ và các em trong gia đình chịu khó tối sớm đọc kinh chung với nhau. Thật là điều tuyệt vời. Đó là điều Chúa đã làm từ sự nhỏ bé và tạo nên kỳ công vĩ đại. Nó luôn cảm ơn Chúa trong mọi nơi mọi lúc vì Chúa đã thực hiện những điều tốt đẹp trên cuộc đời nó và nó cũng hứa với Chúa là sẽ cố gắng để dâng hiến đời mình cho Chúa và trung thành theo Chúa đến cuối đời.
 
                                                                    Thùy Dung
Thông tin khác:
Cây Viết Chì (01/05/2021)
Chuyện Của Em (21/12/2020)
Mối Tình Đầu (07/09/2020)
Tiếng Thét (02/01/2021)
Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hoá Chúc Mừng Năm Mới
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log