Đối với các môn đệ của Đức Giêsu thì mọi niềm hy vọng kể như đã chấm hết, và mọi sự kể như đã chôn vùi cùng với sự kiện vị Thầy của các ông (Đức Giêsu) đã chết và đã được mai táng trong mộ đá. Nhưng thực tế không dừng lại ở đó, khi vào sáng sớm nay (ngày thứ nhất trong tuần) Maria Mácđala đi ra mộ để ướp xác Thầy, thì bỗng thấy tảng đá lấp cửa mộ đã được lăn ra. Bà hốt hoảng vội vã chạy về báo tin cho hai môn đệ Phêrô và Gioan, hai ông liền đi ra và thấy ngôi mộ đã được mở như Maria nói, xác Thầy cũng không còn trong mộ, các băng vải dùng liệm xác được gấp gọn và xếp riêng rẽ. Những dấu chỉ này lại mở ra niềm hy vọng lớn lao cho các môn đệ, đó là dấu chỉ Đức Giêsu đã Phục sinh. Tuy nhiên, không phải các môn đệ đều nhận ra ngay dấu chỉ ấy.
Khi thấy tảng đá lăn khỏi mộ, Maria Mácđala chưa đọc ra được dấu chỉ Chúa đã sống lại, nên bà nghĩ ngay đến xác Thầy bị lấy cắp :“Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ, và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu” (Ga 20,2). Phêrô và Gioan thì vượt xa hơn : thấy mộ đã mở và trống, các băng vải được xếp riêng, không lẫn lộn, và Gioan “đã tin” (Ga 20,8). Còn Phêrô, ông có tin hay không thì bản văn Kinh thánh không nhắc đến. Có thể ông còn ngạc nhiên trong hoài nghi chăng nên mới thinh lặng ? Nhưng tất cả những điều đó cho thấy rằng để đi từ ý thức sự kiện Đức Giêsu đã chết thật, đến việc hiểu Ngài đã sống lại thì không phải các môn đệ đều đạt được như nhau trong cùng một lúc. Điều này cũng dễ hiểu khi chúng ta gặp những ngôi mộ trống nơi gia đình, nơi cộng đoàn, nơi những người thân xung quanh, đó là những khó khăn, thử thách, đau khổ, trái ý, bất lực của phận người thì mỗi người có những cách đón nhận khác nhau. Chúng ta có chấp nhận đi vào những khiếm khuyết và khoảng không trống vắng của những ngôi mộ ấy và tin rằng chúng có giá trị của dấu chỉ về sự sống mới không? Trong cuộc sống đời thường mỗi ngày, có biết bao dấu chỉ của sự phục sinh đang chờ đợi chúng ta nơi chính gia đình, cộng đoàn, nơi những mối tương quan học hành, nghề nghiệp và sứ vụ…Chúng ta phải luôn luôn ý thức bản thân đang được kêu gọi nhìn thấy và trao ban những dấu chỉ của sự Phục Sinh, để hết mọi người chúng ta gặp gỡ đều có thể nhận ra Chúa Phục sinh qua đời sống hằng ngày của chúng ta, và đó là câu trả lời cho câu hỏi niềm tin của chúng ta vào Thiên Chúa, vào mầu nhiệm Phục sinh cho người thời đại hôm nay.
Để trở nên dấu chỉ của sự Phục sinh, chúng ta được mời gọi có cùng một kinh nghiệm như thánh Gioan, người đã hiểu đời, hiểu lời, hiểu ý, hiểu tâm của Chúa Giêsu để nhận ra sự hiện diện sống động của Chúa Phục Sinh, ngang qua các dấu chỉ trong cuộc đời, trong ngày sống, ngang qua Lời Chúa, các Bí tích, nhất là Bí tích Thánh Thể.
Lạy Chúa Giêsu Phục sinh, những dấu chỉ đầu tiên cho thấy Chúa đã sống lại đó là: Tảng đá lấp cửa mộ đã được lăn ra, xác Chúa không còn trong mộ, các băng vải và khăn liệm xác được gập gọn và xếp riêng… Chúng con xin sức mạnh của Chúa Phục sinh lăn đi tảng đá của lười biếng, tự mãn, chán nản, thất vọng, lãnh đạm, thờ ơ đang cầm tù chúng con, gỡ những băng vải của con người cũ nơi chúng con. Cuốn đi tấm khăn liệm của của ích kỷ, hẹp hòi chỉ nghĩ đến riêng bản thân để hướng đến tha nhân. Và nhất là luôn luôn hy vọng vào một mình Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống, vì chính Chúa Giêsu đã luôn tin và làm theo thánh ý Chúa Cha, đã làm người, đã sống tận căn thân phận một con người đã chết và đã Phục sinh. Amen.