Buổi sáng sớm đầu xuân, đôi mắt vẫn còn lim dim như còn đói giấc, những ngày nghỉ tết là ngày tôi ngủ nướng, tiếng ca mừng xuân mới bên nhà kế bên đập mạnh vào tai làm tôi thức dậy, chiếc điện thoại rung lên có tin nhắn. Chạm vào mắt tôi là một dòng tin dài: “Hãy bỏ quên lại bên ký ức những tháng ngày mệt mỏi, hãy bước tiếp cùng thời gian để lại được nằm trong vòng tay trời xuân, nắm lấy mùa xuân… Hãy xòe đôi tay hứng lấy những giọt xuân để biết trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời!” Tôi dừng lại tự hỏi: hình như người gửi muốn nói với tôi điều gì đó. Sau này tìm hiểu tôi biết, người gửi mượn lời của tác giả có bút danh Cỏ May trong bài suy tư “Trước Thềm Xuân, Cảm Nhận Về Cuộc Sống” để gửi cho tôi. Tôi giật mình, “Xuân” đã đến thật rồi sao? Bao nhiêu ngày qua, tôi sống ù lì, ươn lười, nặng nề và buồn bã. Một cảm giác tâm hồn bị đóng băng trước mọi cảm xúc mình, tôi đã không còn “sống” thì phải.
Đóng cửa lại, bước ra đường giữa dòng người vừa xa lạ vừa thân quen, ai ai cũng nô nức đón xuân với nụ cười rạng rỡ chan hòa, lòng như hòa vào hương sắc xuân với bao cảm xúc mới mẻ hân hoan. Duy mình tôi thì vẫn ngây ngô như một nốt nhạc lạc điệu trong bản hợp xướng sắc xuân như vậy. Giây phút này dường như làm cho tôi cảm xúc muốn đổi thay cuộc sống. Mùa đông đã lui bước nhường cho mùa xuân, mang nắng ấm yêu thương cho con người và vạn vật… Khi không gian ngập tràn sắc xuân cũng là lúc cảm xúc tâm hồn trở nên thổn thức, dễ rung động và đón nhận tình cảm.Tôi có gì đó muốn trải lòng...
Đã qua cái ảm đạm của buổi chiều cuối Đông với tia nắng tàn tạ yếu ớt, heo hắt và vắng lặng khiến lòng người trở nên “thô mộc” hơn. Sáng nay đi dạo trên những con phố xuân, lòng tôi lại bừng lên một cảm xúc bắt lý trí mình phải chất vấn và trả lời. Lòng tôi đã đến ở với Xuân mới chưa hay vẫn ở lại với Đông buồn hiu hắt. Tôi e ngại khi nhìn Xuân - Em đang trách tôi điều gì đó. Tuổi trẻ đáng ra phải căng tràn sức sống, phải chín mọng với tình yêu của sự cho đi, hiến dâng và phục vụ…Nhưng Xuân ơi, giờ này đi cùng Xuân mà tôi vẫn ủ mình trong những lớp lá vàng mục của Đông. Tôi thấy mình già nua trong tà áo cũ rích, tôi vẫn thích cuộn mình trong đống lá khô của chiều đông.
Xuân đã đến, Em đã gọi tôi: “Hãy dậy mau đi đón mầm non đang e ấp trên cành lá”. Em gọi tôi hãy ra khỏi vùng an toàn giả tạo. Em gọi tôi lên đường để trao ban. Em gọi tôi bật tung mình ra để bước đến những vùng ngoại biên xa xôi. Em gọi tôi thôi đừng sống những ngày dài buồn bã. Em gọi tôi như bao tiếng trẻ thơ đang gọi “dậy! dậy! dậy!... mau lên đi, đời đang đẹp mùa vui”… Cái gì đó đang cựa trong trái tim tôi, lòng tự nhủ mình sẽ thay đổi để cùng Xuân sánh bước!
Ngước mắt lên trời cao, tôi muốn gửi đi một lời nguyện ước: “Xuân! Tôi nợ Em một lời xin lỗi”!