Thấm thoát đã kết thúc ba năm miệt mài đèn sách. Hôm nay, cầm trên tay tấm bằng nhỏ xíu, mà lòng con rộn lên những cảm xúc không thể gọi tên. Nhưng điều mà con cảm nghiệm rõ nhất là thấy hồng ân Chúa vẫn luôn chan chứa trên đời con và con đang nghe cả vị mặn chát của những giọt mồ hôi và nước mắt.
Nhớ lại ngày chuẩn bị về nhập học, trong con cũng bao là cảm xúc bộn bề, nhưng nhiều hơn là những lo lắng. Thần học là gì? Nghe đã thấy “ngán”, chỉ cái tên của khóa học đã làm con nao núng thì những môn học sẽ ra sao? Rồi sau đó là danh sách những môn con “được” học. Nhiều quá! Trong con ngày lúc ấy gợi lên nỗi băn khoăn: Bao giờ cho hết ba năm? Vậy mà giờ đây đã qua mất rồi, mà con thấy chỉ như mới hôm nào. Hôm nay, ngày bế mạc khóa thần học K4, chưa chia xa mà con đã nhớ. Con không nhớ sắc đỏ rực rỡ của hoa phượng, con cũng không nhớ màu tím chia ly của cánh bằng lăng, vì với con, điều đó đã trở thành những kí ức xa vời. Nhưng con nhớ! Con nhớ những trang sử hào hùng của Giáo Hội, để trong con mãi là niềm tự hào vì con là con của Người, để con thêm tin tưởng vào bàn tay hùng mạnh của Thiên Chúa vẫn hằng che chở không ngơi. Con luôn nhớ, con là một nhân vị và mỗi người là một nhân vị bất khả thay thế, bất khả xâm phạm, để trong đời sống cộng đoàn, con biết trân trọng sự độc đáo và biết đón nhận những khác biệt. Con nhớ những lạc thuyết, những bè rối làm đau đầu các Giáo Phụ, làm tan nát cõi lòng Mẹ Giáo Hội. Con cũng nhớ những tín điều đức tin như ánh sáng huy hoàng bừng lên xóa tan bóng tối của sự nghi nan, chia rẽ, gây tổn thương cho bao tâm hồn. Con nhớ “
đức tin vừa là bóng tối, vừa là ánh sáng” để rồi có những khi phải bước đi trong đêm tối của lí trí, con vẫn thấy hừng đông rực rỡ trong đức tin. Con nhớ sự thinh lặng của Thiên Chúa trong biến cố thập giá không là sự bỏ rơi, nhưng là một sự đồng cảm đến tận cùng, để rồi từ đây, trong những đau khổ của kiếp người con không còn hỏi: Thiên Chúa ở đâu? nhưng con thấy Ngài đang cúi xuống trên những đau khổ của con và cùng con gánh vác. Con cũng nhớ, “
luật cầu nguyện là luật đức tin” để mỗi khi con cầu nguyện, thì con cầu nguyện bằng hết niềm tin của mình, và con biết lắng nghe tiếng Chúa trong thinh lặng với tâm tình phó thác. Và còn nhiều điều nữa làm con nhớ, và con sẽ nhớ mãi trong suốt cuộc đời. Con sẽ sống và con sẽ gieo những điều con nhớ, con cũng sẽ trao ban những điều đó cho tha nhân, những người đang cần con giúp đỡ.
Cùng với nỗi nhớ, con đang nghe trong lòng mình vị mặn chát của mồ hôi và cả nước mắt, của Bề trên, của chị em và của chính mình. Con không quên những ai đã lo lắng, tạo điều kiện cho con, để con có cơ hội học tập, tu luyện, đặc biệt là suốt ba năm “ăn không - ngồi học”. Con sẽ không quên những cố gắng, sự nhiệt huyết của các Giáo sư đã truyền đạt cho con biết bao kiến thức và thổi vào hồn con lòng yêu mến Thiên Chúa, yêu mến Giáo Hội. Con cũng sẽ không quên sự phấn đấu không ngừng nghỉ, bất chấp mọi cản trở của thời gian, thời tiết để vươn lên của chị em cũng như của chính bản thân con. Và con sẽ không bao giờ quên những hi sinh của chị em, những người đang phải lao động vất vả cho con được an tâm học hành. Tất cả những điều đó, con sẽ mang theo trong suốt cuộc đời, để mỗi khi nhìn lại, con thấy cuộc đời con được đan dệt bằng một chuỗi hồng ân không cùng tận.
Giờ đây, đã đến ngày con phải ra đi, đi để sống, để gieo vãi những gì con đã lãnh nhận. Con xin dâng lên Chúa những ngày tháng đã qua với tâm tình tri ân cảm tạ, vì biết bao hồng ân Chúa đã ban cho con cách nhưng không. Con xin dâng lên Chúa con đường tương lai phía trước, để xin Chúa chúc lành và giữ gìn con trên mọi nẻo đường. Con xin cám ơn quý Bề trên, đã lo lắng cho con, đã đặt vào con niềm hi vọng cho tương lai tốt đẹp. Con xin cám ơn những người đã luôn đồng hành cùng con, trong cuộc sống, trong học tập, trong công việc, những khi con vui và cả những khi con buồn phiền thất vọng. Con xin cám ơn tất cả chị em, những người luôn cùng con sát cánh, không quên con trong mọi khoảnh khắc cuộc đời. Ngày mai đây, trên hành trình phía trước, con nhìn thấy những cơ hội dành cho con, con cũng thấy cả những khó khăn và thách đố. Cùng với đó, khi nhìn lại bản thân, con thấy mình còn nhiều yếu đuối và bất toàn. Có những điều nhỏ lắm mà đã bao lần quyết tâm vẫn không xong, có những dự tính tốt đẹp mà con cứ mãi dở dang. Có những điều con đã lãnh nhận nhưng con đã quên, có những điều con biết phải làm nhưng lại không làm vì sợ khó khăn, sợ thất bại. Có những bài học thật hay, thật quý nhưng con đã lần lữa lừng khừng. Con xin lỗi vì tất cả những điều đó, và cả những nỗi buồn con đã gieo vào cuộc sống cho những người con yêu thương mà con vô tình không biết.
Một chân trời mới đang mở ra với con, nhưng con thấy mình quá bé nhỏ và yếu đuối. Con nguyện xin Chúa luôn đồng hành với con trên mọi nẻo đường, con kính xin Quý Bề trên và các chị em tiếp tục đồng hành với con, nâng đỡ con bằng những lời cầu nguyện, động viên, những góp ý thẳng thắn, chân thành. Để con tiếp tục sống và vun trồng ơn gọi cao quý mà Chúa đã ban cho con. Con xin cám ơn và tri ân.