Bạn thân mến, Chúng tôi là những luống rau xanh mơn mởn trong vườn được người nông dân khổ công vun trồng và chăm bón. Tôi may mắn vì được chứng kiến từng bước lớn lên của chính mình và bạn bè quanh tôi, sự tiến triển gắn liền với đôi bàn tay con người. Từ những quan sát thực tế ấy, tôi xin kể cho bạn nghe những ưu tư của rau xanh chúng tôi trong thời buổi hiện đại này. Nảy mầm từ những hạt giống bé xíu, tôi mang ơn cha mẹ mình. Họ đã cưu mang tôi trên chính tấm thân của họ. Khi đến lúc phải ra đi, họ để lại những hạt giống để người nông dân gieo vào năm sau. Cứ thế hết đời này tới đời khác, những thế hệ rau xanh cứ ra đời để phục vụ cho con người. Tôi thầm tạ ơn Đấng tác thành đã yêu thương và sắp đặt cho chúng tôi một sự vận hành bên trong mà chỉ chúng tôi – những giống rau xanh – mới biết được. Sứ mạng mà tôi đẩm nhận trong xã hội loài người là cung cấp dinh dưỡng cho con người qua những bữa ăn. Rau xanh vẫn là thứ cần thiết bên cạnh thịt, cá hay các loại thực phẩm khác. Cứ thế, hết thế hệ này đến thế hệ khác của những giống rau xanh lần lựa ra đời và thi hành sứ mạng cao cả ấy. Nhưng ưu tư mà tôi muốn nói với bạn không phải là sứ mạng, mà là những mối rủi ro ảnh hưởng tới sứ mạng của rau xanh cũng như sức khỏe của con người thời hiện đại. Thực tế cho thấy, nhu cầu sử dụng rau xanh số lượng lớn không thể được đáp ứng theo kiểu trồng rau truyền thống, bởi lẽ cách ấy cho năng suất quá thấp. Việc gầy nên nhiều luống rau bằng phương pháp hiện đại, chăm bón và bảo vệ bằng những sản phẩm hóa học là điều không thể lựa chọn. Tuy nhiên, kể từ khi áp dụng những tiến bộ như thế vào khâu bảo quản và trồng trọt, chúng tôi không còn là chính mình nữa. Nhiều hạt giống không còn sạch và đảm bảo chất lượng như mong muốn. Vì muốn giữ hạt giống thời hạn lâu hơn bình thường và cho kết quả chất lượng trọn vẹn, có những giống đã được ngâm vào nhiều chất hóa học khác nhau, để cuối cùng sinh ra những loại rau đột biến mà ngay chính họ hàng rau cũng không nhận ra nữa. Bên cạnh đó, trong quá trình trồng trọt, nhiều đợt thuốc được phun vào những luống rau để chống sâu bọ, kích thích tăng trưởng và nhiều chức năng khác. Vấn đề gì sẽ xảy ra nếu những hạt giống được bảo quản trong nhiều chất hóa học khác nhau? Rồi nhiều thứ thuốc khác nhau cứ lần lựa được phun vào lá, gốc và đất trồng sẽ dẫn đến điều gì? Tôi không thể biết được những hạt giống – là anh chị em rau xanh của tôi – sẽ mắc phải những chứng bệnh gì, vì tôi không phải là những nhà nghiên cứu, nhưng dường như bên trong họ có nhiều điều thay đổi. Có những buổi sáng thức dậy tôi nghe họ than vãn về cảm giác đắng ngắt và uể oải, muốn vươn những cánh rau xanh ra đón ánh mặt trời nhưng không còn sức để bung nữa. Có những người bạn của tôi khao khát chút thổ dưỡng nhưng cũng không có được vì họ được trồng theo phương pháp thủy canh, dưới gốc họ chỉ toàn nước và dưỡng chất chứ không có một chút đất. Nếu tổ tiên tôi hay gần nhất là cha mẹ tôi mất gần ba tháng để lớn đủ và phát triển trọn vẹn, thì tôi và các bạn gần một tháng đã phát triển lớn mạnh hơn tổ tiên mình. Thực sự chúng tôi không muốn biến mình thành những “thánh Gióng” để lớn nhanh như thổi, vì đó không phải là nét tự nhiên của rau xanh chúng tôi. Những cây rau xanh trông rất to nhưng thực tế còn rất non, được bày bán đầy ở các gian hàng là một nỗi đau của chúng tôi. Không đủ lớn lên bằng nỗ lực của bản thân mình mà nhờ những kích thích của dưỡng chất cấp tốc và chất hóa học. Chưa kịp đón đủ đón ánh nắng mặt trời và những cơn mưa tự nhiên, chúng tôi đã được đưa ra chợ bán. Chưa kịp cảm nhận cách đầy đủ về sự phát triển của bộ rễ, sự vươn mình của những chiếc lá đã bị ngắt đi mà trồng những đợt rau mới. Chưa kịp hưởng vị đất ra sao đã được đưa vào một hệ thống toàn bằng nước ngay từ bé. Có một khao khát mà tôi tin khi nói ra bạn sẽ cười, đó là tôi khao khát gặp một chú sâu, một chú cào cào đậu trên lá của mình và tôi sẵn sàng thậm chí là vui lòng để các chú ấy gặm nhấm. Tôi không ích kỷ cho bản thân mình, nhưng tôi muốn sống đúng với bản chất tự nhiên mà Đấng tác thành đã tạo nên chúng tôi từ rất lâu đời. Khi chúng tôi được trao đổi mua bán, được đưa vào những bữa ăn của các công ty, trường học và gia đình. Nhưng bạn ơi! Có một điều mà anh chị em rau xanh chúng tôi thấy mình thiếu, đó là sự tự tin có thể phục vụ cách tốt nhất cho đời sống con người. Tại sao vậy? Vì tôi đã không được tự lớn lên bằng sức lực của bản thân, nên hoàn toàn không biết về chính mình. Phải chi tôi hưởng đủ ánh nắng mặt trời! Phải chi tôi được tắm những cơn mưa thỏa thích! Phải chi tôi được nếm vị đất và cảm nhận được sự di chuyển của bản thân! Phải chi… và phải chi… thì tôi biết chắc mình đủ dinh dưỡng để cung cấp cho con người. Đàng này, mọi chuyện như một giấc mơ, nhắm mắt và mở mắt đã được đưa đi tiêu thụ. Ôi cuộc đời rau xanh thời hiện đại! Vì thiếu tự tin, nên mỗi khi con người đưa nhiều loại rau xanh vào nồi canh, nhúng vào lẩu hoặc ăn sống, chúng tôi sợ… Xin lỗi bạn vì chúng tôi không đủ sức kiểm soát chức năng và trách nhiệm của chính mình, để nhiều ca bệnh, ngộ độc thực phẩm hay thậm chí là ung thư vì những thứ hóa học mà chúng tôi đang mang trong người. Xin các bạn hãy tha thứ cho rau xanh chúng tôi tất cả. Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều để gióng lên hồi chuông, nhưng hồi chuông ấy không đủ vang để làm thức tỉnh hết thảy mọi người. Chúng tôi – những giống rau xanh – cần sự giúp đỡ của bạn. Xin trả chúng tôi về với tự nhiên. Xin cho chúng tôi được sống như chúng tôi là và cho chúng tôi được phục vụ mọi người bằng hết sức mình có được.