WMTGHH - “Chúa gọi con vào đời, không phải để làm điều chi, nhưng là để sống tình yêu, tình yêu cao siêu huyền diệu là tình yêu Chúa đã một chiều, thương con nên liều mạng sống để cho con mối tình sắt son…” (Bài hát: Sống cho tình yêu của Linh mục Thái Nguyên).
Nói đến sứ mạng, phần lớn mọi người đều nghĩ ngay đến việc làm một điều gì đó, một bổn phận hay trách nhiệm với một công việc được trao phó, hơn nữa, khi nói đến sứ mạng của người môn đệ thì hầu như mọi người đều nghĩ ngay đến việc đi truyền giáo tại một vùng cao hay đi giảng dạy, chia sẻ giáo lý, kinh thánh… điều đó không sai nhưng chưa đủ. Sứ mạng quan trọng và chính yếu của người môn đệ là Đến với Chúa, ở lại trong Ngài để nghe Lời Chúa và sống với Ngài như lời Chúa mời gọi:
“Hãy ở lại trong tình thương của Thầy” (Ga 15,9). Ở lại để sinh hoa kết trái, rồi sau đó mới ra đi làm sứ vụ Chúa trao phó. Ở lại là gì, nếu không phải là “gắn bó”, là kết hiệp mật thiết như “thân cây với cành cây”. Đã là cành thì phải gắn bó với cây mới có thể tiếp nhận sự sống từ cây. Nếu không gắn liền với cây, cành sẽ khô héo và sẽ chết, còn nếu gắn liền với cây, hút chất dinh dưỡng và nhựa sống từ cây thì cành phải có bổn phận sinh hoa trái. Nếu gắn liền với cây mà không sinh hoa trái thì đó là kẻ ăn bám, làm hại cây, sống ích kỉ, vô dụng và sẽ bị chặt đi. Ngay cả những cành đã sinh hoa trái vẫn cần được chăm sóc, cắt tỉa và tưới bón để nó sinh thêm nhiều hoa trái hơn vì cành đó vẫn còn những nhánh nhỏ dư thừa, rậm rạp, không cần thiết. Việc cắt tỉa là điều hết sức quan trọng và cần thiết đối với cây nho. Với đời sống người môn đệ cũng vậy, chọn bước theo Chúa Giêsu là chọn bước vào hành trình của thanh luyện và cắt tỉa để trở nên những cành nho xanh tốt, trổ sinh nhiều hoa trái là sự thánh thiện, đạo đức, nhiệt tâm với ơn gọi, sứ mạng và hiệp thông để xây dựng cộng đoàn. Mỗi ngày, người môn đệ được cắt tỉa qua Lời Chúa, qua các trung gian, để từ đó, người môn đệ tự gọt rũa và cắt tỉa những cành xù xì, gai góc, ích kỉ của chủ nghĩa cá nhân và những sao nhãng trong đời sống cầu nguyện. Những cành đó vẫn bám vào cây để hút chất dinh dưỡng, hút nhựa sống từ thân cây và đang ăn mòn đời sống cộng đoàn, làm phai nhạt hình ảnh Thiên Chúa nơi tha nhân. Nếu những cành đó không chịu cắt tỉa để sinh hoa trái thì sẽ phải chặt bỏ đi bởi vì nó đã không còn hữu dụng nữa nhưng chỉ là ăn bám, sống kí sinh làm ảnh hưởng đến người khác. Tuy nhiên, khi phải cắt tỉa phải chấp nhận sự đau đớn, mất mát, thiếu hụt trước mắt. Như người đàn bà khi sinh con thì đau đớn nhưng khi sinh xong rồi thì không còn đau nữa bởi đã nhận được kết quả là một sự sống mới xuất hiện, cũng vậy, sự đau đớn của người môn đệ khi bị cắt tỉa là sự hồi sinh và đơm, hoa kết trái.
Bên cạnh việc gắn liền với thân cây là Chúa Giêsu, cuộc sống người môn đệ còn cần phải “
ở lại” trong Ngài nữa, ở lại để kín múc tình yêu, ân sủng, sức mạnh và hơn hết là học với Ngài trong mầu nhiệm của Tình yêu. Bí tích Thánh Thể là sự hy sinh và tự hủy đến tận cùng của Chúa Giêsu. Nếu người môn đệ mà không ở lại trong tình yêu của Chúa thì chỉ là cái vỏ rỗng thôi, không có cái Tâm của Chúa. Như vậy, dù họ có làm gì hay nói gì, có hiểu biết và nhiều khả năng đến đâu thì như Thánh Phaolo nói, họ cũng chỉ là thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng… (x. 1Cr 13,1- 9).
Hôm nay đây, khi nhìn lại đời sống của mình trong tương quan với Chúa, tôi nhận ra rằng: nhiều khi trong cuộc sống thường ngày, tôi đã chọn công việc của Chúa, chứ chưa chọn Chúa; có nhiều khi tôi ở cạnh bên Chúa mà không ở trong Chúa; tôi ở gần Chúa mà không ở lại với Chúa, tôi gắn bó với Chúa qua việc lãnh nhận các Bí tích nhưng lại không trổ sinh hoa trái. Tôi sinh hoa trái nhưng những hoa trái đó không nhằm tôn vinh Chúa mà chỉ để làm cho tôi lớn lên, được nổi nang, được mọi người biết đến… Nếu tôi làm mọi việc chỉ để bản thân tôi được lớn lên và được khen ngợi thì tôi chưa làm, chưa sống đúng với vai trò, căn tính và sứ mạng của mình. Tôi đón nhận tình yêu và ân sủng từ Chúa mà tôi sống vô ơn, sống như không đón nhận, và như vậy, tôi sẽ trở nên vô dụng, chưa hoàn thành sứ mạng của người môn đệ. Ở lại trong Chúa là để kín múc tình yêu và ân sủng của Chúa rồi đem trao cho người khác, tôi sẽ là kẻ ăn bám, ích kỉ… nếu tôi không trao ban và Chúa sẽ đòi tôi trả lời với Ngài trong ngày Ngài đến.
Lạy Chúa! xin cho con luôn sống đúng vai trò và căn tính của mình là ở lại trong Chúa và trổ sinh hoa trái, luôn biết gắn bó với Chúa trong cầu nguyện, qua các Bí Tích, qua suy niệm và lắng nghe Lời Chúa, để cho lời Chúa soi sáng, hướng dẫn và cắt tỉa con. Nhờ đó, mỗi ngày, con sẽ say yêu Chúa hơn, ở trong Chúa và gần với Chúa nhiều hơn. Con sẽ xây dựng tương quan cá vị với Chúa, để từ đó, đời sống của con sẽ trổ sinh thêm nhiều hoa trái và con sẽ không còn sống cho chính con nữa nhưng là sống cho Chúa và để Chúa sống trong con như lời thánh Phaolo đã nói: “Tôi sống nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi”. (Gl 2,20). Xin Chúa giúp sức cho con. Amen!