WMTGHH - Vì yêu thương Thiên Chúa đã tạo dựng nên vũ trụ cùng muôn loài muôn vật, và đỉnh cao của công trình ấy là việc Thiên Chúa sáng tạo con người giống hình ảnh Thiên Chúa. Con người được Thiên Chúa dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa, được sống hạnh phúc trong vườn địa đàng và không phải chết. Nhưng từ khi con người sa ngã phạm tội, con người phải mang trong mình sự mỏng giòn, hữu hạn, mong manh và phải chết. Trong bài hát “Hỡi người” của cha Kim Long có câu “Hỡi người hãy nhớ mình là bụi tro. Một mai người sẽ trở về bụi tro”. Với những ca từ của bài hát đã nhắc nhở mỗi người luôn ý thức về thân phận con người. Chúng ta được Thiên Chúa dựng nên từ bụi đất, từ đó con người chúng ta cần sống sao cho ý nghĩa và trọn vẹn để được hạnh phúc ngay từ đời này và đời sau.
Quả thật, con người chúng ta trong thân phận con người nên có sự hữu hạn, yếu đuối, và được dựng nên từ cát bụi hư vô rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng biết rằng: “Sống gửi thác về”. Là con người, đã sinh ra trong trần gian thì cũng có ngày sẽ lìa bỏ trần gian để trở về với Đấng tạo dựng nên mình. Về điều này, tác giả sách Giảng viên cũng đã nói:
“Con người có một thời để chào đời, một thời để lìa thế” (Gv 3,2). Trong Thánh vịnh 102,15-16 cũng nói
: “Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi, tươi thắm như cỏ nội hoa đồng, một cơn gió thoảng là xong, chốn xưa mình ở cũng không biết mình”. Như vậy, là con người, ai sinh ra trong trần gian này rồi sẽ tới ngày từ giã cõi đời. Cuộc sống trần gian chỉ là tạm bợ, Nước Trời mới là quê hương đích thật, là nơi ở vĩnh cửu mà Thiên Chúa dành sẵn cho con người sau hành trình dương thế.
Trong cuộc sống, đã bao lần chúng ta nghe nói hay chứng kiến những người thân yêu, cũng như những người khác chết. Mỗi người chết một cách, có người chết khi còn rất trẻ, có người chết khi tuổi già, có người chết vì tai nạn, có người chết vì bệnh tật, có người đang chơi cũng chết, có người sau một đêm ngủ sáng mai không dậy nữa… đặc biệt trong đại dịch Covit vừa qua đã có biết bao người đã phải ra đi. Quả thế, cái chết là chung kết của tất cả mọi người, và sự sống của con người vút qua như cái bóng, như bông hoa sớm nở chiều tàn. Vì thế, Lời Chúa luôn mời gọi mỗi người:
“Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến” ( Lc 12,40). Như thế, cuộc sống của con người dù văn minh hiện đại đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thoát được cái chết. Con người dù giàu sang quyền quý, dù có trình độ học vấn, có địa vị, có nhiều của cải hay những người bé nhỏ, nghèo hèn, lạc hậu tất cả đều phải chết. Đứng trước cái chết, con người đều bình đẳng bởi khi vào đời với hai bàn tay trắng như thế nào thì đến khi ra đi cũng chỉ hai bàn tay trắng như vậy, và ắt sinh thì ắt có tử, vì đó là quy luật tất yếu ai cũng phải trải qua. Bởi thế, mỗi ngày trong cuộc sống mỗi người hãy cố gắng từng phút giây để ý thức về sự cao quý của sự sống mà Thiên Chúa ban tặng và hãy dành cho nhau những niềm vui đơn giản trong cuộc sống. Chúng ta hãy luôn sống trong sự yêu thương, tôn trọng, tha thứ, giúp đỡ nhau, đừng bon chen, tính toán hận thù, chia rẽ bất hòa, đối xử bất công với nhau, vì sống ở đời ai biết trước được ngày mai, ai biết được ngày giờ nào Chúa gọi, hãy vui lên dù cuộc sống có xô bồ và hãy trân trọng nhau khi còn có thể. Để có được sự bình an, nhẹ nhàng, thanh thoát khi được Chúa gọi về thì mỗi người chúng ta hãy sống bằng sự hiện diện đầy yêu thương, hài hòa, và luôn sống vì, sống cùng, sống với và sống cho mọi người. Khi sống và thấu cảm được như thế ta sẽ thấy được ý nghĩa của cuộc đời, cuộc sống nhờ đó sẽ luôn được bình an, hạnh phúc và khi đến giờ Chúa gọi về chúng ta sẽ hân hoan, vui tươi, nhẹ nhàng, thanh thản, không vướng bận hay hối tiếc. Và như có ai đó đã từng nói:
“Ngày ta sinh ra đời, mọi người cười, ta khóc. Hãy sống như thế nào để khi ra đi mọi người khóc, ta lại cười”. Trong tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa, con người chỉ là thụ tạo mong manh và trong kế hoạch cứu độ của người, con người luôn được mời gọi sống thân phận người giữa vũ trụ bao la huyền nhiệm này. Phận người cũng mong manh lắm, và sẽ trở về với Đấng tạo dựng nên mình, nhưng chúng ta không thể biết trước được chúng ta sẽ trở về với Ngài trong giờ phút nào và bằng cách nào. Vì thế, sống ở trên trần gian này chúng ta như người cư ngụ, như khách bộ hành, nên chúng ta cũng đừng quá bám víu vào thế tục, không vấn vương và hãy luôn hướng lòng lên Chúa, đặt Chúa lên trên tất cả mọi sự, vì không có gia cư vững chắc ở trên đời mà chỉ có nơi quê hương vĩnh cửu trên Thiên Đàng.
Ước mong sao cho mỗi người đang trên hành trình dương thế này luôn sống và làm việc hết mình, sống trọn vẹn từng giây phút hiện tại và luôn đưa ra cho mình câu hỏi trong mỗi ngày sống: Nếu như ngày hôm nay là ngày cuối cùng của đời tôi, thì tôi sẽ làm gì và tôi sẽ sống như thế nào? Quả thế, nếu như mỗi ngày sống chúng ta đều ý thức về thân phận mỏng manh của kiếp người nay còn mai mất, như hoa sớm nở chiều tàn thì cuộc sống sẽ không còn hận thù, chia rẽ, ích kỷ, bon chen… Chúng ta hãy luôn tôn trọng, yêu thương nhau, cùng cộng tác và giúp nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách. Được như thế thì cuộc sống ngay từ đời này chúng ta sẽ được hạnh phúc, thanh thoát, nhẹ nhàng, bình an và đời sau được hưởng hạnh phúc trên quê Trời.