Thứ bảy, 23/11/2024

Hoàng Hôn Bên Đồi Thông

Cập nhật lúc 10:24 09/07/2022


Dưới nắng chiều gần tắt, tiếng thông reo vi vu tựa như tiếng sáo của một nghệ sĩ tài ba đang tấu lên một giai điệu bất tận. Tiếng những cành thông va vào nhau tạo nên những tiếng đập mạnh như tiếng đập cánh của những chú đại bàng sà xuống tán thông để tìm mồi. Bên kia đồi thông, những vệt nắng vàng cuối trời đang thu lại nhưng vẫn đủ để làm sáng căn nhà nguyện của các nữ tu đang hưu dưỡng tại đây. Chiều nay, từng giọt nắng xuyên qua song cửa sổ còn đọng lại trên từng đôi vai gầy gò của những cuộc đời đang vào lúc xế chiều. Những cuộc đời đã từng vang bóng một thời, là những nhà truyền giáo tài ba với những bước chân trần không mỏi mệt. Hôm nay họ giống như những giọt nắng chiều bắt đầu xuôi bóng. Vậy mà trong cái tàn lụi của cuộc đời ấy, họ đã để lại trong tôi một cảm xúc nội tâm sâu xa.
Lặng ngắm nhìn hình ảnh 20 chiếc xe lăn xếp thành hai hàng dọc đang chầm chậm tiến vào ngôi nhà nguyện đơn sơ nhưng vô cùng thánh thiêng để tham dự thánh lễ, tôi ngỡ mình đang lạc vào cõi thần tiên xa xăm nào đó. Từng tấm áo dòng đã phai màu như chính cuộc đời xế chiều của họ, những lọn tóc bạc nhuộm màu sương gió, từng cánh tay run rẩy vẫn khát khao được tham dự Thánh lễ hàng ngày. Nhìn những hình ảnh này mà tôi dưng dưng nước mắt. Chẳng sơ nào có thể cất lên một lời kinh trọn vẹn vì hụt hơi, sức cạn lực kiệt. Họ dâng lễ khi đời không còn gì để dâng, khi đôi tay không còn sức, mấp máy đôi môi trong mỏi mệt yếu đuối, buông rũ đôi tay trên vành xe lăn định mệnh. Một Thánh Lễ ban chiều dưới rừng thông, nhưng kỳ lạ thay, trên từng nét mặt già nua bệnh tật yếu ớt, ẩn sâu trong từng ánh mắt nhạt nhòa ấy vẫn phản chiếu một tâm tình tri ân sâu thẳm.
Cách đây vài ngày, tôi đi tham dự thánh lễ Khấn Trọn đời của một sơ cùng lớp. Không khí tưng bừng trong niềm hân hoan dạt dào, ca đoàn rộn vang tiếng hát, rước, quay phim, chụp ảnh tấp nập bước chân. Người nữ tu trẻ hân hoan tiến lên bàn Thánh trong sự thánh thiêng của ngày khấn ước trọn đời với Chúa. Những giọt nước mắt hòa lẫn những nụ cười như vỡ òa trong niềm hạnh phúc vì từ đây chị đã thuộc trọn về Chúa. Tấm áo dòng tung bay trong ánh nắng bình minh. Mây xanh trong vắt trên cao cũng như muốn cuốn hút người nữ tu về phía cuối trời. Rồi hôm nay, tôi đến tham dự thánh lễ của các sơ đang hưu dưỡng trong ngôi nhà nguyện đơn sơ, không rước sách, không đàn hát, không người thân, không còn lời chúc mừng, ngôi nhà nguyện vắng ngắt, chỉ nghe rõ cọc cạch từng tiếng xe lăn tiến vào. Nhiều hàng ghế trống vì tất cả ngồi trên xe lăn, một vài người phụ giúp đẩy xe ngồi khuất cuối lối. Trên bàn thờ, ánh nến cháy hững hờ, dường như nó cũng nhạt nhoà theo nắng chiều. Những bông hoa cũng âm thầm rủ cánh, mỏi mệt, chắc hẳn có ai đó đã để chưng cả tuần nay, không gian tĩnh lặng một màu chiều.
Ngước nhìn thập giá tôi thì thầm với Chúa: “Chúa ơi, đời người nữ tu cuối cùng như vậy sao? Con cứ tưởng nó mãi rực rỡ như ngày lễ khấn của mấy hôm trước chứ”. Không có tiếng trả lời, chỉ có sự lặng im của thập giá phía cuối bàn thờ. Tôi không dám hỏi tiếp, chỉ cúi đầu thinh lặng nhìn bóng thập tự và nhìn từng dòng đời đang dần trôi, trôi qua nhưng sẽ không bao giờ tàn lụi. Tất cả như dòng sông đang trôi đi, đi về với biển cả, về với đại dương mênh mông của kiếp người, họ như ánh hoàng hôn đang dần tắt để chờ đợi một bình minh. Vẫn biết rằng giọt nắng chiều là giọt nắng hiu hắt, áng mây chiều là áng mây buồn, cuộc đời về chiều cũng hiu hắt buồn bã, nhưng nó có nét gì nhiệm mầu quá đỗi.
Nắm đôi tay yếu ớt của một Sơ bị tê liệt trên chiếc xe lăn tôi hỏi:
 “Sơ có mệt lắm không?”
 “Mệt. Nhưng tạ ơn Chúa vì đã gần xong đời lữ hành rồi”.
Chao ôi! vẫn mênh mông một màu hy vọng, không than thở, không trách móc, vì thấy lấp ló tia sáng của màu nắng vĩnh cửu. Hạt lúa mì của kiếp người đang mục nát để trổ sinh mùa lúa trường sinh. Tôi nhìn các Sơ cô đơn trong nỗi đau tật nguyền, còn các Sơ lại muốn chia sẻ với tôi một niềm vui có Chúa. Tâm tư thật khác nhau, người đang lãnh nhận dạt dào như tôi thì quên lời tạ ơn. Kẻ đang mất mát héo tàn thì lại dâng lời chúc tụng. Đôi tay run rẩy mà lại cảm thấy dư tràn, còn đôi tay mạnh khỏe như tôi lại cảm thấy thiếu thốn.
Tôi đang đi tìm bằng cấp, vinh dự, đi tìm một chỗ đứng trong đời. Còn các Sơ đang trả lại cho đời vinh dự bằng cấp và chỗ đứng để đi vào kết hiệp thâm sâu. Đời tôi hôm nay dường như cũng đang thiếu vắng một tâm tình tạ ơn sâu thẳm như thế. Vì lòng chưa cảm thấy no, nên hồn chưa cảm thấy đủ. Không cảm kích những gì đang có, nên lòng cứ phập phồng xôn xao. Đôi khi nhận một món quà nhỏ ai gởi, lòng sung sướng nâng niu, còn món quà cuộc sống lớn lao như đại dương mênh mông, tôi lại thường quên dâng lời cảm tạ. Dưới ánh hoàng hôn bên đồi thông, tôi dâng lời thì thầm: “Chúa ơi, nhớ lại hàng xe lăn tiến vào nhà nguyện hôm nao, con nghe lòng mình xôn xao và bâng khuâng quá. Bâng khuâng vì cảm kích những cuộc đời nữ tu tàn tật, già nua nhưng vẫn bước đến cùng của đời hiến dâng, vẫn chan chứa trong tim một tâm tình tạ ơn sâu thẳm, vẫn trào tràn hy vọng cho dẫu bao rạn vỡ mong manh của kiếp nhân sinh”.
Dưới bóng chiều hoàng hôn, đồi thông vẫn hiên ngang vươn mình đứng vững qua bao năm tháng, tiếng thông reo ngày càng êm đềm hơn, du dương hơn như chính cuộc đời lữ hành của những người nữ tu một đời sống trọn cho Chúa.

Têrêsa Nhỏ
Cộng đoàn Camêlô
Thông tin khác:
Một Chút (23/05/2022)
Phận Người (21/05/2022)
Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hoá Chúc Mừng Năm Mới
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log