Thuở nhỏ, khi nào gặp tôi bà cũng bảo: “lớn lên đi tu theo Chúa cùng bà nhé!”. Đến nỗi nó đi vào tiềm thức của tôi tới mức không nhớ lần đầu tiên bà nói là lúc nào. Chỉ nghe mẹ và mọi người kể lại là từ lúc tôi mới 1 tháng tuổi bà về thăm đã xoa đầu tôi rồi bảo “ lớn đi tu nhé!”.
WMTGHH - Vừa đi học về chuông nhà thờ đã điểm 12 giờ mẹ bảo tôi:
“Cô Yến gọi vào nhà ông ăn cơm, hôm nay bà Hảo về”.
Tôi quay xe đến nhà ông.Tôi chào ông bà, chào cô, rồi ngồi xuống mâm cơm, nhìn thấy món bún chả yêu thích, tôi reo lên ngon quá. Bà tôi cười.
Bà Hảo là người duy nhất trong họ giáo quê tôi đi tu, nên bà được mọi người tôn trọng và quý mến. Thuở nhỏ, khi nào gặp tôi bà cũng bảo: “lớn lên đi tu theo Chúa cùng bà nhé!”. Đến nỗi nó đi vào tiềm thức của tôi tới mức không nhớ lần đầu tiên bà nói là lúc nào. Chỉ nghe mẹ và mọi người kể lại là từ lúc tôi mới 1 tháng tuổi bà về thăm đã xoa đầu tôi rồi bảo “ lớn đi tu nhé!”.
Trong bữa ăn, bà nói: “hôm qua chia tay các em Học Viện đi học nên hôm nay mới về nhà tôi chơi”. Rồi bà quay sang tôi tiếp lời: “ Đấy! nếu mà bé đi tu chắc bây giờ chuẩn bị nhập cuộc rồi, ngày xưa cũng thích lắm mà chẳng biết sao bây giờ lại…”. Bà nghỉ lửng câu nói ở đó làm ước mơ nhỏ bé trỗi dậy trong tôi. Ăn xong trở về nhà mà lòng tôi cứ miên man với câu nói của bà.
Thấm thoát gần sáu năm trôi qua nhưng đối với tôi như vừa mới xảy ra. Bà mất được 5 năm còn tôi đang chuẩn bị tâm hồn để bước đến lời cam kết tuyên khấn lần đầu sống với Chúa. Những ngày này, tôi thầm tạ ơn Chúa, cám ơn bà đã dẫn dắt tôi trên con đường ơn gọi. Dù bà không còn sống bên cạnh tôi nhưng trong Chúa bà luôn dõi theo tôi từng ngày.
Thời gian gần đây, tôi có cơ hội nhìn lại hành trình ơn gọi của mình. Tôi thấy sức tôi không thể vượt qua nhưng nhờ có ơn Chúa cùng với lời cầu nguyện của bà. Đặc biệt trong giai đoạn Tập viện nơi mà tôi có thời gian để đối diện với tâm hồn mình. Bởi vì nơi đây là môi trường thuận tiện mà Chúa cùng Hội dòng tạo điều kiện cho tôi được gần gũi với Chúa cách đặc biệt. Quả thật, tôi đã cảm nghiệm rõ trong hai năm qua, Chúa gần sát bên tôi cả thể lý và tâm linh. Tuy nhiên, những lúc gặp gian nan thử thách tôi đã từng không thấy Chúa và cảm thấy dường như Chúa bỏ rơi tôi trong tuyệt vọng. Tôi cứ loay hoay với nỗi sợ mà không cảm nhận được Chúa yêu thương. Giây phút muốn nghỉ đấu tranh với nó đã đến, tôi thầm trách mọi thứ mà quên là trong tình yêu cần có thử thách. Giờ đây khi vượt qua được, tôi cảm thấy Chúa không hề bỏ rơi tôi mà Ngài muốn tôi trưởng thành hơn trong hoàn cảnh đó.
Mỗi khi chuyển giai đoạn, tôi thầm tạ ơn Chúa, cảm ơn bà đã luôn yêu thương và nâng đỡ tôi cách đặc biệt. Giờ này, khi tôi đang đứng ở hành lang Nhà tập, tôi ngước nhìn trời cao trong tay cầm bức thư cuối đời của bà căn dặn mà nước mắt tôi tuôi rơi. Bỗng một ngôi sao sáng rực đang đứng cạnh ông trăng, tôi thầm nhủ bà đang ở cùng Chúa mỉm cười nhìn tôi. Làn gió nhẹ thổi qua kẽ lá cây xào xạc làm tôi vơi đi nỗi nhớ bà.
Ơn gọi của tôi là vậy đó! Dù thử thách gian nan vẫn còn nhưng có ơn Chúa nên tôi ngày ngày vượt qua nó cách nhẹ nhàng. Nhân dịp chuẩn bị tạm biệt kho tàng thánh thiêng để bước đến một giai đoạn mới, tôi muốn nhờ Chúa gửi giúp tôi đến bà chút tâm tình.
Bà kính mến!
Bé nhớ bà lắm! ngày hôm nay thinh lặng trước Chúa Giêsu Thánh Thể, bé biết ơn bà rất nhiều, nhớ từ ngày nhỏ đến lúc bước vào Tu viện bà đã dẫn dắt bé. Biết bao người nói bé hư không thể tu được nhưng bà một lòng âm thầm nâng đỡ bé. Từng lời động viên đến những kinh nghiệm của bà, dù tuổi tác cách xa nhưng bà không ngần ngại chia sẻ. Có lẽ khi còn sống, không chỉ bé mà còn gia đình bé cũng làm bà bận tâm nhiều, nhưng bé biết bà luôn phó thác cho Chúa bằng lời cầu nguyện.
Bà ơi! Bé vẫn nhớ hồi nhỏ mới nhập tu, bà bảo không biết bà sống được đến lúc bé khấn không? Một thời gian căn bệnh nan y đã đến, bà bảo không biết bà sống được đến lúc bé vào Tập viện không? Nhưng bé mới tu được vài tháng bà lại nói “chắc có lẽ bà không sống được lâu nữa đâu cứ yên tâm tu và cầu nguyện cho bà vâng theo thánh ý Chúa”. Lời đó cũng là câu kết của bức thư mà bé đang cầm trên tay. Bé muốn nói thêm lần nữa bé nhớ bà lắm!
Hôm nay, bé tĩnh tâm chuẩn bị tâm hồn để bước vào thánh đường với Chúa. Bé sẽ trở thành bạn trăm năm của Chúa đó là ước mơ của bé và cũng giống như tâm nguyện của bà. Bé thật lòng cảm ơn bà đã khơi lên ánh sáng của Chúa nơi bé, từ khi bé lọt lòng mẹ để giờ đây bé được bước theo sát Đức Ki-tô chịu đóng đinh giống bà.
Thời gian qua nhiều lần bé muốn bỏ cuộc nhưng nhớ lại lời của bà cùng sự nâng đỡ của Chúa bé đã vượt qua. Trước mắt bé còn nhiều khó khăn nhưng bà ở cõi vĩnh hằng cầu xin cùng Chúa cho bé nhé! Bé biết ơn bà rất nhiều!
Bé của bà
Maria Đỗ Thị Hương Tiềm