Màn đêm dần buông xuống, nhẹ nhàng thả vào trong bầu khí của Tập Viện thêm thanh tịnh. Mọi thứ im ắng thầm thĩ trong đêm làm lộ ra tiếng chú dế mèn cất lên bài ca liên khúc hai nốt: kẹt-két, kẹt-két,…. Ngồi dưới chân Chúa Giêsu Thánh Thể, con cũng thầm thì với Chúa bài ca hai nốt nhạc: Tạ ơn.
Từ thuở thai nhi cho đến rầy, Chúa ban cho con tấm hình hài “thấp bé nhẹ cân” nên đi đâu, ở đâu cũng bắt buộc được ưu tiên ngồi ở đầu ghế, đầu hàng. Cho dù nhiều lúc con muốn đua đòi với các bạn chân dài để được ngồi phía cuối mà chẳng ai đành lòng cho… Nhớ ngày đầu tiên bước vào Nhà Tập, con được xếp vào chỗ hơi lạ nhưng quá quen ấy: Đầu ghế đầu tiên- dành cho đội minion giúp lễ. Vâng lời đón nhận sự an bài của Chúa!!!…
Giờ cầu nguyện đầu tiên trong nhà Tập bắt đầu. Bước vào chỗ ngồi, con thấy tất cả chị em ngồi dưới đất trong khi nhà nguyện có ghế ngồi tử tế!?!.. Con lẩm bẩm trong lòng: Ngồi ghế cao hơn, nhìn thấy Chúa rõ hơn, đỡ phải ngửa cổ lên nhìn Chúa…mỏi cổ! Thế mà sao nhà mình không ngồi ghế mà cứ ngồi đất làm chi? Thời gian qua đi, lời than vãn bỏ ngỏ. Rồi bỗng một ngày có câu trả lời: Con ngồi ở đây thật là hay! Đến với Chúa, cử chỉ ngồi hay quỳ xuống đất cũng phần nào nói lên sự tôn kính, thờ lạy Chúa…một cách khiêm nhường hơn. Dưới chân Chúa, đúng nghĩa cả hình thức lẫn tâm tình, con trở nên thấp bé, nhỏ mọn trước mặt Chúa. Không bị ngăn cách bởi gian cung thánh và bàn thờ, con được ngồi kề cận bên Nhà Tạm. Nhiều khi con thấy mình giống như cô Maria đang ngồi bên chân Chúa để được lắng nghe, thưa chuyện với Chúa. Chính vì những thuận lợi ấy mà con thấy mình có thể dễ dàng tâm sự hay “ăn vạ” Chúa hơn. Ngồi bên Chúa, khoảng cách thể lý không xa. Khoảng cách tâm lý thật gần vì Chúa hiểu tất cả mọi sự trong con. Nhưng con vẫn muốn ở bên Chúa, cùng Chúa phiêu lưu trong hành trình sa mạc, đi phượt lên núi hay ra khơi ngoài biển mênh mông đầy nắng gió… Con muốn kể Chúa nghe suy nghĩ của con qua từng biến cố trong ngày sống. Con than thở với Chúa về những yếu đuối của con. Con hờn dỗi với Chúa vì chuyện này chuyện nọ chẳng như ý con; chị này em kia cứ làm con phiền lòng hay chính con làm tổn thương người chị em đó. Có khi bên Chúa, con cùng Chúa nhìn lại những kỉ niệm yêu thương, những bài học quý giá giữa Chúa và con. Có khi con cùng Chúa lắng nghe, chẳng nói năng gì, ngồi bên nhau mặc kệ thời gian trôi. Có khi con như một đứa trẻ nhỏ, ngồi nhõng nhẹo trên đầu gối của bố mẹ, bập bẹ vài lời rồi lăn đùng ra ngủ tít. Bên Chúa để con tỉ tê, rủ Chúa đi làm việc này việc kia hay chơi trò này trò kia… Hay có khi bên Chúa, con chẳng cảm nhận được gì, tâm hồn trống rỗng, dửng dưng vô cùng và lãng phí thời gian… Phải kể là ơn Chúa và thêm vào đó biết bao hy sinh của nhiều người góp lại để con được đóng vai làm cô Maria ngồi bên chân Chúa. Đó la sự hy sinh của bố mẹ, anh chị em, các chị em trong Hội dòng, các chị Tập II và những anh chị em mà con còn chưa biết mặt… Được làm Maria bên chân Chúa nhưng không phải chỉ là vai diễn trên sân khấu mà là vai diễn bằng chính con người, cuộc sống thực của con với Chúa và tha nhân. Cho dù con diễn xuất tốt hay không, ngồi bên Chúa con cảm nhận được tình yêu của Chúa hay không con vẫn muốn nói lên lời tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa đã kiễn nhẫn lắng nghe con kể lể, than vãn. Tạ ơn Chúa đã đồng hành với con trong mọi việc. Tạ ơn Chúa vì những lúc con chẳng có gì dâng lại cho Chúa. Tạ ơn Chúa vì những giấc ngủ say sưa trong giờ cầu nguyện… Con ngồi bên Chúa với tất cả con người yếu đuối của con. Mọi sự đều được phô bày ra trước mặt Chúa, chẳng có gì là dấu giếm, che đậy: “Chúa ơi, đoạn này con không hiểu, con phải làm thế nào đây? Con làm như thế đẹp lòng Chúa chưa? Hôm nay, con sống không tốt, Chúa có buồn vì con không? Chúa ơi hôm nay con mệt lắm!”... Lai rai với Chúa một hồi xong con tưởng tượng từ trong Nhà Tạm có một bàn tay đưa ra cốc và đầu con một cái như một sự đánh thức: “Mày ngốc lắm con ạ! Mày hành xử như thế chẳng được ích gì đâu! Những kinh sư và quân Pharisêu cũng đã làm như thế đó!” Và những cái “cốc yêu” ấy làm cho con tỉnh ngộ để con biết thay đổi chiến lược sống với Chúa, với tha nhân và chính mình. Dưới chân Chúa, con thích được trở nên như một kẻ khờ khạo, ngốc nghếch ngồi ôm chân Chúa, ngửa cổ lên, mắt chữ A, miệng chữ O để lắng nghe Chúa chỉ bảo, hướng dẫn từng tí một, được Chúa ủi an, nâng đỡ, vỗ về, âu yếm. Lúc ấy con được hưởng sự tận tình, kiên nhẫn, yêu thương của Chúa dành cho con…bình an lắm. Cứ như vậy, con bám rít chân Chúa trên từng bước đường đời với hy vọng Chúa không buông tay con và con không để tay mình lìa khỏi tay Chúa. Thế nhé! Con tạ ơn Chúa với tất cả những gì con đang có, đang là. Con xin Chúa chúc lành cho những Mátta đảm đang, đáng yêu của con, những Mátta con thân quen hay không biết mặt mũi, tên tuổi và cả những Mátta lòng con chưa đón nhận được…để tất cả chúng con đều được ở bên Chúa luôn mãi. Amen.
Maria Phan Thị Thu Hương