Thứ năm, 21/11/2024

Niềm Vui Đời Thánh Hiến

Cập nhật lúc 10:36 29/05/2024
Con người chúng ta không thể sống và tồn tại nếu như thiếu đi niềm vui. Có thể nói, niềm vui là quà tặng và là nguồn nâng đỡ lớn lao mà Thiên Chúa ban cho con người. Niềm vui sẽ giúp ta thêm yêu cuộc sống, giúp ta tìm thấy được ý nghĩa và giá trị của những gì ta đang đón nhận. Cuộc đời ta sẽ trở nên hỏa ngục khi vắng đi tiếng cười, khi mất đi cảm giác hạnh phúc hay khi không biết mình sống để làm gì. Vì thế, con người ai cũng được thúc đẩy tìm kiếm niềm vui, không chỉ là tiếng cười bên ngoài nhưng còn là khoảng bình an sâu thẳm bên trong tâm hồn.



Trên cuộc đời này, có rất nhiều người đã chọn từ bỏ tất cả mọi sự thế gian, để đi vào sống trong bốn bức tường của dòng tu. Và như thế, họ có cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc không? Sao lại phải che đi mái tóc óng mượt, là nét duyên dáng của người con gái bằng chiếc lúp vải đậm màu? Sao lại phải khoác lên người chiếc áo vừa đơn sơ, vừa giản dị  như vậy? Người ta có thể nhìn về đời tu như một cái gì đó thánh thiêng và kỳ lạ đến nỗi không diễn tả được. Nhưng chắc là đã không ít lần ta tự hỏi: với một đời sống bỏ mình, giản dị và âm thầm như thế, liệu họ có cảm thấy được niềm vui hay không?
Niềm vui đầu tiên họ có được đó là những khoảnh khắc một mình ngồi với Chúa, lúc vui cũng như lúc buồn. Họ ngồi một mình với Chúa! Có khi có điều gì để nói, có lúc không có điều gì để thưa, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần sự hiện diện thôi. Ở với Chúa, họ như được trút bỏ những mệt mỏi, những hiểu lầm, những ganh tỵ, những chán nản và thậm chí cả những nỗi cô đơn. Thời gian ở bên Chúa trở nên quý giá và mang lại cho họ nguồn sức mạnh lạ thường để vượt qua mọi khó khăn. Và cũng chính thời gian ấy đã làm cho con tim họ như muốn vỡ òa lên vì hạnh phúc và cảm thấy mình được yêu, bất chấp họ tội lỗi, họ bất xứng, đã không biết bao nhiêu lần phản bội ân tình của Chúa. Ở lại với Đấng mà họ yêu, đó là niềm vui ngọt ngào nhất khiến họ đánh đổi tất cả mà không thấy thiệt thòi gì.
Người tu sĩ là người của Chúa, đồng thời cũng trở thành người của tha nhân. Họ trở thành người mà bất cứ ai cũng có thể tìm đến để chia sẻ tâm tình, để tìm kiếm sự nâng đỡ và lời chỉ dẫn khôn ngoan. Người ta tin tưởng họ vì người ta nhìn thấy nơi họ một tâm hồn thanh thoát và trong sáng, một sự thân thiện và tràn đầy sự ấm áp. Người tu sĩ tự trói buộc mình với những lời khấn chính là để được tự do với của cải vật chất, với mọi mối tương quan và mọi sở thích riêng của bản thân. Nhờ đó, họ trở nên điểm tựa cho ai cần đến, là niềm vui cho những ai buồn sầu. Họ kiên nhẫn lắng nghe mọi tâm tư của người khác, họ thấu hiểu từng nỗi lòng mà người ta đang mang, họ không sợ mất thời gian hay bị người khác làm phiền. Họ khóc với người khóc để nỗi buồn được vơi đi, họ vui với người vui để niềm hạnh phúc được trọn vẹn hơn. Họ không là của ai để trở thành người của tất cả, đó cũng là một niềm vui lớn trong đời sống thánh hiến.
Người tu sĩ, không phải là người đi tìm sự an nhàn cho bản thân, nhưng là người luôn sẵn sàng ra đi để mang Chúa đến cho mọi người bằng tình yêu và sự nhiệt thành. Ngay cả khi giam mình trong dòng kín, tâm hồn người tu sĩ vẫn có thể đi đến với người nghèo, đến với những mảnh đất khô cằn bằng chính lời cầu nguyện. Họ có thể đến những nơi không ai muốn đến, họ gặp những người không ai muốn gặp để cảm thông và chia sẻ những niềm vui mà họ đã cảm nhận được. Đi đến đâu, họ đem niềm vui và tiếng cười đến đó, để mọi người được sống vui và hạnh phúc. Họ âm thầm cất bước ra đi với lòng nhiệt huyết và hăng say, mà không cần ai ghi ơn hay nhớ đến. Họ biết ra đi là sẽ có mệt mỏi đấy, vất vả đấy … nhưng với họ, đó lại là niềm vui!
Đối với người tu sĩ, thinh lặng không phải là khép mình lại nhưng là để gặp gỡ và đối thoại, từ bỏ không phải là mất mát, nhưng là có và sở hữu nhiều hơn, ra đi không phải bấp bênh nhưng là để xây dựng và kết nối. Bằng chính lối sống của mình, người tu sĩ có thể làm thức tỉnh thế giới đang ngủ mê trong công danh, tiền tài và ngẫu tượng. Họ trở thành dấu chứng chắc chắn cho sự hiện hữu của niềm vui, của thiên đàng, của hạnh phúc khi có Chúa. Niềm vui của đời dâng hiến là được trở nên cây cầu nối kết Chúa với con người và con người với nhau. Đời sống dâng hiến đích thực là một cây thập giá vì nó đòi hỏi phải hy sinh và từ bỏ rất nhiều. Họ là chứng nhân sống động giữa thế giới và họ sẽ nói cho thế giới biết rằng Thiên Chúa của họ là Đấng yêu thương. Niềm vui đời thánh hiến chỉ đơn giản là thế thôi.                                   
Monica Trần Thị Thu Hương
Thông tin khác:
Mùa Biến Đổi (10/01/2024)
Bên Chân Chúa (19/12/2023)
Cô Sơ (20/11/2023)
Bồ Công Anh (08/11/2023)
Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hoá Chúc Mừng Năm Mới
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log