"Ca ngợi sự bền vững " là cốt lõi của Phụng vụ hôm nay. Trong đoạn Tin mừng theo thánh Mattheu (Mt 7,21,24-27), Chúa Giêsu so sánh người khôn ngoan và người khờ dại: một người đặt Chúa làm nền tảng đời mình và xây nhà mình trên đá, người kia không nghe Lời Chúa và chỉ sống với những điều bề ngoài, nên xây ngôi nhà của chính mình trên nền cát.
Chúa là tảng đá an toàn và mạnh mẽ
Và từ đây, Đức Thánh Cha khai triển bài giảng của Ngài trong cuộc đối thoại với các tín hữu và những câu hỏi mà họ thường hỏi ngài như: làm thế nào để suy tư phản tỉnh về sự khôn ngoan và yếu đuối; đâu là nền tảng của niềm hy vọng, của sự an toàn và ổn định trong cuộc đời; hoặc xin ơn biết nhận định xem đâu là đá, đâu là cát.
Đá tảng là chính Chúa. Ai trao phó đời mình cho Thiên Chúa sẽ luôn được an toàn, vì nền tảng cuộc đời của họ là nền đá. Đó chính là những gì Chúa Giêsu nói trong Tin Mừng. Người nói về người khôn ngoan xây nhà trên đá, nghĩa là tin vào Thiên Chúa, trên những điều nghiêm túc. Và cũng chính niềm tin tưởng này là thứ vật liệu cao quý bởi nền tảng của việc xây dựng này trong đời sống chúng ta rất chắc chắn và mạnh mẽ.
Những điều bên ngoài là nền cát khiến đời Kitô hữu sụp đổ
Nếu người khôn ngoan là người xây đời mình trên đá, thì người dại khờ là người chọn nền cát, là thứ đổi thay và dịch chuyển, bị cuốn đi vì mưa, vì gió. Điều này cũng giống với những gì xảy ra trong đời sống hàng ngày: những tòa nhà không được xây dựng trên nền tốt thì sẽ bị sụp đổ, và cuộc hiện hữu của mỗi người chúng ta cũng thế.
Ai trong chúng ta cũng có những cơn bão trong đời mình, từ Giáo Hoàng đến những người bình thường nhất. Và khi những nền tảng cuộc đời của chúng ta không bền vững và mạnh mẽ, một cơn bão đến, chúng ta không có sức chịu nổi. Nhiều lần người ta thường nói: Tôi sẽ thay đổi đời mình và người ta nghĩ về việc thay đổi nghĩa là trang điểm. Thay đổi đời sống là phải thay đổi những nền tảng cuộc đời của mình, nghĩa là đặt đời mình trên đá tảng – là chính Chúa Giêsu. Tôi muốn phục hồi công trình này, tòa nhà này, vì nó tồi tàn lắm rồi. Tôi muốn tôn tạo nó một chút và gia cố lại nền. Nhưng nếu tôi chỉ trang trí lại và làm cho nó “lãng mạn” hơn chút thôi, thì điều đó sẽ chẳng khá hơn, nó sẽ sụp đổ mà thôi. Chỉ với những điều bên ngoài, cuộc đời Kitô hữu sẽ sụp đổ.
Chúng ta hãy xin ân sủng để biết nhận định giữa đá và cát
Vì thế, chỉ có Chúa Giêsu là nền tảng chắc chắn, còn những điều bên ngoài không giúp chúng ta, và người ta thấy điều này cả trong việc xưng tội nữa. Chỉ những ai nhận biết mình là tội nhân, yếu đuối, khao khát ơn cứu độ, mới cho thấy họ đặt đời mình trên nền đá. Họ đặt niềm tin và trông cậy vào Chúa Giêsu như là ơn cứu độ đời mình. Hãy sám hối, hãy thay đổi và hướng tới những gì không sụp đổ, không qua đi. Đó chính là những gì thánh Phanxicô Borgia đã trải qua vào những năm 1500. Đứng trước thi hài của nữ hoàng Isabella, vị phó vương ấy đã ý thức về tính hư nát và phù phiếm của những điều trần thế, nên đã chọn Thiên Chúa, và rồi trở thành một vị thánh.
Chúng ta không thể xây dựng đời mình trên những thứ mau qua, những thứ bên ngoài và giả vờ rằng tất cả đều ổn thôi. Chúng ta hãy đi đến đá tảng, nơi có ơn cứu độ của chúng ta. Ở đó, tất cả chúng ta sẽ hạnh phúc.
Trong lời cầu nguyện kết thúc bài giảng, Đức Thánh Cha mời gọi mỗi người chúng ta, trong Mùa Vọng này, nghĩ về nền tảng mà chúng ta đặt để đời mình, đó là đá tảng vững chắc, hay là nền cát trống rỗng. Chúng ta cũng xin Chúa ơn biết nhận định.